- Cô thế mà ở đây?
Tô Hòa mỉa mai nhìn Đường Quả, đưa mắt nhìn Lương Triều nơi xa, đến gần hơn,
- Lại cấu kếtLương Triều? Cô thật là tiện.
Đường Quả ngước mắt, dùng một loại ánh mắt rất đau thương nhìn Tô Hòa, hốc mắt hồng hồng, nhìn qua như muốn khóc mà cố gắng nín, bộ dáng giống như chịu rất nhiều ủy khuất, trong lòng Tô Hòa có chút không thoải mái.
- Diễn kỹ thật tiến bộ, khó trách dám đến diễn hí kịch của Thạch Tùng
Tô Hòa không biết nhớ tới cái gì, ha ha cười nói,
- Không, tôi quên, diễn kỹ của cô thật ra vẫn luôn không tệ, bằng không sao có thể một bên ứng phó Kiều Nghiệt, một bên lại ra dáng đối với tôi, Đường Quả, cô có cảm thấy buồn nôn hay không?
Nước mắt trong mắt Đường Quả lập chảy dài, ủy khuất không thôi, trong lòng có nỗi khổ tâm, khi nhìn thấy người mình yêu chửi mình, cô không ngờ lại không biết làm sao đi giải thích. Tay cô luống cuống nắm giữ góc áo, cúi thấp đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
- Ha ha, thật buồn cười, Đường Quả cô thật buồn cười, bộ dáng cô khóc xác thực rất để người ta đau lòng.
Tô Hòa đến gần, ở trên cao nhìn xuống người con gái này,
- Đáng tiếc, tôi sẽ không bị rơi vào bẫy, cô là người rất biết diễn kịch, nhẫn tâm lại buồn nôn, hiện tại có phải là cố gắng làm ra vẻ ủy khuất, để tôi đồng tình cô, lại để cho tôi giúp cô làm sáng tỏ lời đồn?-.
- Cô nghĩ hay lắm. -
- Tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915262/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.