Chương trước
Chương sau
"Bạn trai, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, anh còn không học hành đàng hoàng, mà ham chơi như vậy."
"Bài văn mà em in cho anh đã đọc và viết xong chưa?"
"Nếu anh thật sự muốn đi chơi, cũng phải chờ sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, muốn chơi thế nào thì chơi, em cũng có thể đi cùng anh."
Vốn Ngụy Việt có chút thất vọng, nghe được câu nói cuối cùng, thì vội vàng gật đầu, "Bài thi đã làm gần xong rồi, cuối kỳ anh nhất định sẽ thi tốt."
Đường Quả rất thích ánh mắt sáng rực trong suốt của Ngụy Việt, ánh mắt của cậu cực kỳ chuyên chú, nhất là khi nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng ngờ ấy không hề chứa những thứ khác, chỉ có một mình cô mà thôi.
Cô xoa trán Ngụy Việt, khóe miệng cong cong, "Anh thật là đáng yêu, em muốn hôn anh một cái."
Ngụy Việt đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn Đường Quả, lại không muốn tránh đi, chỉ đành đỏ mặt nhìn cô chăm chú, dáng vẻ này khiến bạn học xung quanh đang lén lút quan sát chửi thề một tiếng. Cái tên lưu manh đánh người không chớp mắt này lại có thể đỏ mặt.
Đây mới thật sự là một chuyện siêu siêu đáng sợ!!
"Mọi người đều đang nhìn, ở đây còn là lớp học, " Ngụy Việt nhỏ giọng nói, "Nếu Quả Quả thật sự muốn hôn, chờ sau khi tan học chúng ta tìm một chỗ không có ai."
Dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm này khiến nụ cười của Đường Quả không thu lại được, thật là thích Ngụy Việt quá, một người vừa đáng yêu lại đơn thuần.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm lên đôi mắt Ngụy Việt, cậu không hề có ý tránh né, mặc dù không thể hôn, nhưng nếu bạn gái muốn sờ muốn chạm thì vẫn có thể.
Khi cậu cảm thấy những người xung quanh dùng sách dùng vở che lên mặt để lén lút nhìn mình, thì hung dữ trừng mắt một cái, dọa bạn học trong lớp sợ đến mức không dám nhìn qua nữa mới hài lòng.

Đến khi đối mặt với Đường Quả thì lại lộ ra ánh mắt cún con ngoan ngoãn trông ngóng, cảnh tượng này khiến bạn học lớp ba cực kỳ khó chịu, giống như vừa nhận một đòn nặng nề.
Muốn hộc máu.
Đối xử khác biệt như thế mà được à?
Vất vả chịu đựng đến giờ tan học, bạn học lớp ba gào khóc chạy vội ra ngoài, bọn họ thật sự không muốn đối mặt với người đi học hay tan học đều rải thức ăn cho chó trong lớp đâu.
Bọn họ không cần quay đầu lại cũng biết, Ngụy Việt gió hoa hậu Đường thu dọn sách vở vào trong cặp, chịu mệt chịu khó cầm cặp sách, giống như kỵ sĩ canh giữ bên cạnh cô, luôn luôn để ý đến những người lao ra, tránh cho Đường Quả bị người ta đụng vào.
Phải đợi đến khi Đường Quả lên xe an toàn, cậu với trở về dáng vẻ đại ca côn đồ. Nhà họ Đường cũng biết Ngụy Việt là người như vậy, sau khi hiểu rõ, bọn họ lựa chọn chờ xem.
Sau đó Đường Quả nói với vợ chồng nhà họ Đường, Ngụy Việt là bạn trai của cô, sau này muốn đến B đại cùng cô, bọn họ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Lại nghe nói Ngụy Việt thay đổi, thành tích tăng nhanh như tên lửa, vợ chồng nhà họ Đường bình tĩnh như thường, cười nói, "Không hổ là thằng nhóc mà con gái chúng ta coi trọng."
Ngụy Việt từ có thể tiễn Đường Quả lên xe nhà họ Đường, đến hiện tại ngồi xe của nhà họ Đường, đến nhà họ Đường làm khách rồi.
"Tiểu thư, tiên sinh và phu nhân nói muốn mời cậu Ngụy về nhà ăn cơm." Tài xế cười híp mắt nói, biểu hiện của Ngụy thiếu gia trong một học kỳ đã làm mù mắt chó của vô số người.
Ban đầu rất nhiều người đều cười nhạo nhà họ Đường, nói con gái duy nhất của nhà họ Đường bị phá tướng, chỉ có thể dây dưa với côn đồ, bọn họ sao biết được thằng nhóc côn đồ này không phải người đơn giản, là một viên ngọc thô chưa mài, còn là một viên ngọc chỉ thích tiểu thư.
Ngụy Việt rất vui vẻ, vội vàng mở cửa đỡ Đường Quả vào xe, mình cũng chui vào theo, nở nụ cười lộ hàm răng trắng bóc với tài xế, dáng vẻ ngốc nghếch này, làm trán tài xế có chút giật giật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.