Mặc Yên thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh. Trên thế giới này có rất nhiều thể loại người như vậy, luôn thích đồng tình với kẻ yếu, nhìn thấy người nào khóc sướt mướt giống như bị khi dễ thì đáy lòng sẽ nhận định người nọ là "kẻ yếu". Sau đó bắt đầu không phân xanh đỏ đen trắng, tự cho bản thân là chính nghĩa, phê bình cái này cái kia, giống như bọn họ đứng ở góc nhìn của thượng đế. Nhưng kỳ thật lại là những người ngu xuẩn bị người khác lợi dụng!
Ai mà không biết giả vờ khóc chứ!
Trong nháy mắt, Mặc Yên liền đỏ vành mắt, "lách tách" rơi xuống, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo một chút nức nở, "Em Hai, em quá đáng lắm! Chị mới từ nông thôn lên, trước nay chưa từng ngồi xe lửa, đầu vẫn luôn choáng váng, còn bị nôn khan, đến cơm còn ăn không vô, không dễ dàng gì mới ngủ được, sau đó liền ngủ mê mang, lúc em gõ cửa chị mới tỉnh lại. Chỉ là chị mới ngủ dậy nên mơ mơ màng màng, lại quên cách mở cửa, đứng cả buổi mới mở được cửa ra! Giọng nói của em quá lớn, chị ở bên trong gọi như thế nào, em cũng không nghe được!"
Nghe xong lời nói của Mặc Yên, ánh mắt của mọi người cũng không còn mang theo tia ác ý nữa, mà chuyển thành vẻ thương hại của người thượng đẳng khi nhìn người hạ đẳng
Phó Thiên Kiều cũng chưa chú ý tới, Mặc Yên dùng từ "nôn khan". Bình thường, những cô nương ở nông thôn sẽ không có khả năng dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-ac-doc-deu-bi-ta-nguoc/1057379/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.