Thấy Mặc Yên, nếu ngày xưa Bạch Tuyết Liên luôn mang vẻ mặt dữ tợn hận không thể giết chết cô, thì hôm nay dáng vẻ của cô ta lại có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng Mặc Yên biết, vẻ bình tĩnh này chỉ là mặt ngoài, dù sao oán khí của bản thân Bạch Tuyết Liên đã cường đại đến mức có thể chống chọi với oán khí ngoại lai, oán hận của cô ta đối với Mặc Yên chỉ có nhiều chứ không có ít.
"Doãn Diệu Nhan, cô tới để chê cười tôi sao. Tôi đã bị cô hại thành cái dạng này, cô vừa lòng chưa?" Bạch Tuyết Liên hết kiên nhẫn trước, cười như không cười mà nói.
"Đừng nói giống như cục diện hôm nay của cô đều do tôi làm ra, đây là do cô tự làm tự chịu." Sắc mặt Mặc Yên vẫn như thường, không dao động.
Bạch Tuyết Liên thấy Mặc Yên vẫn bày ra bộ dáng trước sau như một, chính là bộ dáng mà cô ta căm ghét, lửa giận trong lòng xông thẳng lên mặt. Sự bình tĩnh duy trì mới được vài giây lại bị đánh vỡ, cô ta đột nhiên đập vào cửa kính, trong miệng phát ra tiếng rống giận, giống như dã thú bị nhốt đang muốn xé rách kẻ thù trước mắt, "A! Doãn Diệu Nhan! Cô sẽ không được chết tử tế! Tôi nguyền rủa cô! Không được chết tử tế!" Hai gã cảnh ngục phía sau gian nan khống chế cô ta.
Mặc Yên nghĩ đến người đàn ông trong xe còn đang chờ cô, quyết định tốc chiến tốc thắng. Cô đứng lên, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, một sợi thần thức lặng yên đi vào trong thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-ac-doc-deu-bi-ta-nguoc/1057314/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.