Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau
Mặc Yên lấy lòng cười: "Đừng nóng giận mà, em sai rồi!" Đối với thái độ nhận sai của cô, Thịnh Tử Tấn rất vừa lòng. Bất quá, hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho cô, "Sai ở chỗ nào?" Mặc Yên: Cái kịch bản này ta cảm thấy có một chút quen thuộc.. Vốn nghĩ chính mình đuối lý, nên Mặc Yên sẵn sàng thừa nhận sai lầm, nhưng kỳ thật Mặc Yên cũng không ý thức được chính mình đã làm sai cái gì. Cho nên, đến lúc Thịnh Tử Tấn hỏi, cô liền ngốc. Mặc Yên chần chờ nói: "Sai ở chỗ.. không nên đập anh.." Thịnh Tử Tấn nắm lấy tay cô, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, "Là đánh ngất sao? Chúng ta đã nói tốt là sẽ bảo hộ cho nhau, nhưng hôm nay em đã làm cái gì. Gặp chuyện em liền tiến lên phía trước, để anh ở phía sau an nhàn hưởng thụ, chuyện này không giống như chúng ta đã nói. Nhan Nhan, anh biết em có thói quen tự mình đối mặt với khó khăn. Nhưng hiện tại em không hề có một mình, em còn có anh. Em có thể thử ỷ lại anh một chút, có được không?" Mặc Yên ngơ ngẩn nhìn Thịnh Tử Tấn. Một hồi lâu, cô cúi người ôm lấy cổ Thịnh Tử Tấn, đem mặt vùi vào cổ hắn, phiền muộn nói: "Được." Thịnh Tử Tấn quay đầu, hôn cô, khóe miệng mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Ngoan!" Bên ngoài văn phòng, Lương trợ lý khom lưng, nghiêng đầu dán ở trên cửa. Cậu ta đang nghe lén, nhưng cái gì cũng không nghe được. Cậu ta đang muốn lặng lẽ đẩy cửa ra một chút, lại bị một giọng nam đột ngột vang lên làm cho hoảng sợ. "Lương trợ lý!" Lương trợ lý che lại trái tim nhỏ bị chấn kinh quá độ của chính mình, xoay người lại, nhìn về phía người đang đi tới, "Phó thiếu, ngài đi đường sao lại không phát ra âm thanh! Ai ui, làm tôi sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài!" Phó Thanh Trần cười ha hả mà đi qua ôm lấy bờ vai của cậu ta, hạ mắt trái hỏi: "Vừa rồi cậu.. lén lút ở đây làm cái gì?" Lương trợ lý cười mỉa nói: "Không có gì, không có gì." Đôi mắt Phó Thanh Trần híp lại, "Thôi bỏ đi! Anh họ tôi đâu? Ở văn phòng à? Tôi tìm anh ấy có việc!" "Thịnh tổng ở trong văn phòng, còn có.." "Được rồi, tự tôi đi vào tìm anh ấy." Phó Thanh Trần nói xong liền đẩy cửa, tay đặt ở trên cửa, lại quay đầu chế nhạo Lương trợ lý, "Lần sau nghe lén ở góc tường, nhớ kêu tôi với nha!" Lương trợ lý: ! "Anh họ, chuyện anh bảo em đi điều tra.." Phó Thanh Trần đẩy cửa ra, vừa định báo cáo một chút thành quả của chính mình, liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên ghế, "Hắc! Ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp.." Thịnh Tử Tấn gửi một ánh mắt sắc lạnh tới, Phó Thanh Trần giật mình một cái, "Khá tốt, khá tốt, yêu đương mà!" Thịnh Tử Tấn lôi kéo Mặc Yên ngồi trên sô pha, "Nói chính sự đi." Phó Thanh Trần: Thời điểm anh nghiêm trang nói như vậy, trước hết có thể buông đôi tay đang nắm chặt kia ra hay không. Có bạn gái thì ghê gớm lắm à, sau này ai mà chẳng có bạn gái! Ở trong lòng biểu đạt xong oán niệm, Phó Thanh Trần mới nghiêm túc đứng đắn, nói ra toàn bộ chuyện mà cậu ta điều tra ra được. Hành động vĩ đại của Mặc Yên lúc sáng rất nhanh đã được phát ở trên mạng. Sau khi Bạch Tuyết Liên nhìn thấy liền tức giận mà vứt di động, "Phế vật! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!" Hắc Long đưa mắt ra hiệu với các tiểu đệ. Trong khoảnh khắc, toàn bộ mọi người đều lui ra ngoài, "Kế tiếp chúng ta phải làm gì?" Bạch Tuyết Liên chớp chớp con mắt nham hiểm hung ác, "Tiện nhân Doãn Diệu Nhan kia dám cười nhạo tôi, còn không phải ỷ vào chính mình có Thịnh Tử Tấn làm chống lưng hay sao! Không có Thịnh Tử Tấn, tôi xem thử còn có ai có thể giúp được cô ta! Anh đi đến chỗ người kia, hỏi cho ra số điện thoại cá nhân của Thịnh Tử Tấn. Tôi cũng không tin, tổng tài Thịnh Thế sẽ vì một người phụ nữ mà từ bỏ đế quốc thương nghiệp mà chính mình khổ tâm kinh doanh nhiều năm!" "Tôi lập tức đi làm." Hắc Long do dự một chút, lại nói: "Cha mẹ của cô muốn gặp cô." "Bọn họ còn có mặt mũi tới tìm tôi sao! Một chút việc nhỏ cũng làm không xong!" Nhắc tới cha mẹ cô ta, cơn tức vừa mới dịu xuống lại nổi lên. "Chuyện này.. Ý của cô là?" "Gặp! Gặp một lần cuối cùng sau đó liền tiễn bọn họ đi, đừng để họ xuất hiện trước mặt làm tôi chướng mắt." Bạch Tuyết Liên suy nghĩ, cảm thấy không thể để cha mẹ cô ta ở lại nơi này. Vạn nhất lại bị người ta lợi dụng, làm hư chuyện của cô ta thì xong. Nhưng cô ta lại không nghĩ tới, lần gặp mặt này đã làm bại lộ chuyện cô ta giả chết. Bên này, Thịnh Tử Tấn nghe xong tin tức mà Phó Thanh Trần điều tra, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, "Hình như anh có một chút ấn tượng. Khi còn nhỏ có nghe ông nội nhắc tới, có khả năng anh phải trở về nhà cũ một chuyến." Đột nhiên, di động Thịnh Tử Tấn vang lên, là một dãy số xa lạ. Thịnh Tử Tấn nhận cuộc gọi, đặt ở bên tai. "Chào? Là Thịnh tổng sao? Tôi là Bạch Tuyết Liên.." Thịnh Tử Tấn không chút nghĩ ngợi liền cúp điện thoại. "Làm sao vậy? Gọi sai số sao?" Mặc Yên nghi hoặc hỏi. "Là Bạch Tuyết Liên." Tinh thần Mặc Yên liền tỉnh táo, cười nói: "Bạch Tuyết Liên? Sao cô ta lại gọi điện thoại cho anh? Anh cúp máy làm gì chứ!" Thịnh Tử Tấn cau mày không vui, nói: "Anh cảm thấy em quan tâm cô ta quá mức. Em nhìn thấy anh cũng chưa từng cười đến vui vẻ như vậy." Phó Thanh Trần: Cái ngữ khí chua chua này.. Mặc Yên vừa định nói vài câu dễ nghe để dỗ dành người đàn ông nhà mình, thì di động của Thịnh Tử Tấn lại vang lên, vẫn là cái dãy số kia. Thịnh Tử Tấn trước vẻ mặt khẩn cầu của Mặc Yên mà nhận điện thoại, ấn loa. "Thịnh tổng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Anh có thể cho tôi vài phút không?" Thanh âm kệch cỡm của Bạch Tuyết Liên truyền đến từ đầu kia điện thoại. "Nói." "Tôi biết là ai muốn phá đổ Thịnh Thế, tôi có thể trợ giúp Thịnh Thế vượt qua cái nguy cơ trước mắt này. Nhưng tôi có một yêu cầu, anh không thể tiếp tục mối quan hệ với Doãn Diệu Nhan." Mặc Yên hướng về phía Thịnh Tử Tấn, nói bằng khẩu hình miệng "Đáp ứng cô ta". "Có thể." Bạch Tuyết Liên cười, "Tôi biết mà, Thịnh tổng luôn là người thức thời, tôi vẫn luôn thưởng thức anh.." Không đợi Bạch Tuyết Liên nói xong, Thịnh Tử Tấn lại cúp điện thoại. Rất nhanh, hắn liền thu được một cái địa chỉ. Phó Thanh Trần điều tra một chút liền biết được đó là một mảnh đất bị phá bỏ và di dời ở vùng ngoại ô. Mặc Yên hưng phấn chuẩn bị đi xem, Thịnh Tử Tấn lại vì muốn đi nhà cũ, đành phải bảo Phó Thanh Trần đi cùng cô. Hai người đi tới vùng ngoại ô, một đường đi tới căn phòng sắp bị phá bỏ và di dời. Trên mặt đất chất đầy gạch ngói. Mặc Yên vừa đi vừa tìm, Phó Thanh Trần ở phía sau nhảy tới nhảy lui mà oán giận, "Tìm cả đoạn đường mà cũng không thấy, đáng thương đôi giày da của tôi!" Mặc Yên không rảnh phản ứng cậu ta, bởi vì cô phát hiện trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, còn có dấu vết tàn thuốc mới vừa tắt không lâu. Cô đẩy cửa sắt cũ nát ra, đi vào trong nhà, ở trên giường trong một căn phòng, phát hiện một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh. Phó Thanh Trần vừa tiến vào đã thấy, tức khắc sắc mặt liền không tốt. Người đàn ông nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, cả người đầy vết thương đúng là cha kế của cậu - Phó Nam. Mặc Yên vỗ vỗ bả vai Phó Thanh Trần, "Trước hết phải đưa ông ta đến bệnh viện đã. Chuyện khác chờ anh họ của cậu trở về lại nói." Phó Thanh Trần gật gật đầu, hai người đỡ Phó Nam vào trong xe, lái xe chuẩn bị đi đến bệnh viện. Trên đường, Mặc Yên đột nhiên nhận được một tin nhắn từ người xa lạ gửi tới: Tôi có chứng cứ Bạch Tuyết Liên còn sống. Nếu muốn lấy thì mau chóng tới quán cà phê Lâu Ngạn trên đường Hồ Tây, nếu quá giờ hẹn tôi sẽ không chờ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau