Mặc Yên lấy lòng cười: "Đừng nóng giận mà, em sai rồi!"
Đối với thái độ nhận sai của cô, Thịnh Tử Tấn rất vừa lòng. Bất quá, hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho cô, "Sai ở chỗ nào?"
Mặc Yên: Cái kịch bản này ta cảm thấy có một chút quen thuộc..
Vốn nghĩ chính mình đuối lý, nên Mặc Yên sẵn sàng thừa nhận sai lầm, nhưng kỳ thật Mặc Yên cũng không ý thức được chính mình đã làm sai cái gì. Cho nên, đến lúc Thịnh Tử Tấn hỏi, cô liền ngốc.
Mặc Yên chần chờ nói: "Sai ở chỗ.. không nên đập anh.."
Thịnh Tử Tấn nắm lấy tay cô, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, "Là đánh ngất sao? Chúng ta đã nói tốt là sẽ bảo hộ cho nhau, nhưng hôm nay em đã làm cái gì. Gặp chuyện em liền tiến lên phía trước, để anh ở phía sau an nhàn hưởng thụ, chuyện này không giống như chúng ta đã nói. Nhan Nhan, anh biết em có thói quen tự mình đối mặt với khó khăn. Nhưng hiện tại em không hề có một mình, em còn có anh. Em có thể thử ỷ lại anh một chút, có được không?"
Mặc Yên ngơ ngẩn nhìn Thịnh Tử Tấn. Một hồi lâu, cô cúi người ôm lấy cổ Thịnh Tử Tấn, đem mặt vùi vào cổ hắn, phiền muộn nói: "Được."
Thịnh Tử Tấn quay đầu, hôn cô, khóe miệng mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Ngoan!"
Bên ngoài văn phòng, Lương trợ lý khom lưng, nghiêng đầu dán ở trên cửa. Cậu ta đang nghe lén, nhưng cái gì cũng không nghe được. Cậu ta đang muốn lặng lẽ đẩy cửa ra một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-ac-doc-deu-bi-ta-nguoc/1057303/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.