Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau
Mặc Yên vẻ mặt một lời khó nói hết, "Tôi quyết định thu hồi lời khen vừa rồi đối với Phó Thanh Trần". Thịnh Tử Tấn quay lại hỏi, "Rốt cuộc em cũng nhìn thấy rõ gương mặt thật của cậu ta?" Cậu ta có cái gì tốt, cả ngày giả vờ phong độ nhẹ nhàng giống như quý công tử, kỳ thật là trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, phong lưu muốn chết. Đâu có chung tình giống như hắn, chỉ đối xử tốt với một người. "Không, gương mặt thật không quan trọng", Mặc Yên thở dài, "Quan trọng là hắn mắt mù!" "Ha ha ha!" Thịnh Tử Tấn nghe Mặc Yên đánh giá Phó Thanh Trần, trong lòng có ý xấu, nhất định phải nói đánh giá này cho Phó Thanh Trần biết. Phó Thanh Trần đang ở đại sảnh chiêu đãi khách khứa, "Hắt xì!" Đột nhiên liền đánh một cái hắt xì, hắn xoa xoa cái mũi, nghĩ thầm chẳng lẽ là bị cảm? Mặc kệ, trong chốc lát còn có trò hay để xem. Chính mình giúp hai người kia một cái đại ân như vậy. Nếu là bởi vì chuyện này mà bị phong hàn, xác định phải đòi thêm một khoảng từ hai người bọn họ. Mặc Yên cùng Thịnh Tử Tấn trở về đại sảnh. Thịnh Tử Tấn bị người khác kêu đi, Mặc Yên ở trong đám người tìm được Doãn phụ Doãn mẫu, đi đến bên người bọn họ. Lâm phụ nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lâm mẫu một chút, Lâm mẫu liền đi đến trước mặt Mặc Yên, kéo tay Mặc Yên, có chút xin lỗi mà nói: "Diệu Nhan, hôm nay thật là xin lỗi con, Dật Hiên nhà chúng ta là người đặc biệt nhớ tình cũ, vị Bạch tiểu thư kia là bạn học cũ của nó, có thể là trong nhà có chút khó khăn, cho nên vẫn luôn quấn lấy Dật Hiên. Dật Hiên cũng không thể cự tuyệt cô ta, cho nên mới dẫn tới cục diện ngày hôm nay. Bá mẫu vừa mới nói chuyện với nó, ngày mai Dật Hiên mang con đi ra ngoài chơi. Các con là hôn phu hôn thê, mau bồi dưỡng cảm tình cho thật tốt." Mặc Yên bất động thanh sắc mà rút tay ra, cười nói: "Bá mẫu nói như vậy con liền không hiểu. Lâm thiếu gia vừa mới chính miệng thừa nhận thích Bạch tiểu thư, nhiều người như vậy cũng đều nghe thấy được. Xem ra hôn ước của con cùng Lâm thiếu gia liền bỏ đi." Lâm mẫu không nghĩ một tiểu bối như Mặc Yên có thể không cho bà ta mặt mũi như vậy, lập tức liền phát tác, nhưng bị Lâm phụ ngăn lại. Lâm phụ giả vờ tươi cười nói với Doãn phụ Doãn mẫu: "Trong chuyện này khẳng định là có hiểu lầm, bất quá hôm nay thời cơ không đúng. Hôm nào chúng ta lại hẹn một thời gian, tôi liền bảo Dật Hiên tự mình giải thích với Diệu Nhan." Không chờ Mặc Yên mở miệng cự tuyệt, Lâm phụ lại tiếp tục nói: "Bá phụ thấy vừa rồi Diệu Nhan cùng Thịnh tổng đi đến, vậy giao tình của hai người hẳn là cũng không tệ lắm, không biết có thể giúp bá phụ nối quan hệ hay không. Bá phụ vừa lúc có một dự án muốn cùng thịnh tổng hợp tác." Mặc Yên: Ta còn đang suy nghĩ vì sao ông ta tích cực như vậy, thì ra là muốn ta ra mặt bắc cầu, để ông ta nối lên quan hệ với Thịnh Tử Tấn. Thật là ngượng ngùng, hiện tại Thịnh Thử Tấn đều nghe lời ta. Doãn phụ hiểu rõ ý tứ của Lâm phụ, đối với hành vi ông ta lợi dụng con gái của chính mình, cảm thấy thực tức giận, lạnh mặt nói: "Con bé là một tiểu cô nương, sao có thể có giao tình với Thịnh tổng được chứ, bất quá hôm nay trùng hợp làm bạn nữ của Thịnh tổng, còn ở trước mặt Thịnh tổng, con bé căn bản là nói không nên lời." Lâm phụ bị nói trở về như thế, trên mặt không nhịn được, quay đầu liền rời đi. Doãn phụ tâm tình trầm trọng mà nói với Doãn mẫu: "Cái hôn sự này nếu không được liền bỏ đi. Cả nhà Lâm gia kia đều chẳng ra gì, con gái gả qua còn không phải bị người ta khinh bỉ hay sao!" Doãn mẫu cũng tức giận nói: "Ai biết bọn họ là dạng người này. Lúc trước ở trước mặt tôi, bọn họ giả vờ giống y như thật, nhanh như vậy đã hiện nguyên hình!" Mặc Yên kéo cánh tay Doãn mẫu, cười an ủi: "Đừng nóng giận, sớm biết còn không tốt hay sao. Nếu như chờ sau khi kết hôn mới biết thì thật sự xong rồi. Việc từ hôn này hai người không cần lo lắng, con đã có tính toán." Nói xong, Mặc Yên tiến lên ôm hai người. Doãn phụ Doãn mẫu thấy cô chắc chắn như vậy cũng liền mặc kệ. Yến hội dựa theo an bài mà tiến hành, rất nhanh liền đến thời khắc triển lãm toàn bộ bố cục trang viên Lan Tử La. Phó Thanh Trần đứng ở trên đài, một bên truyền phát hình ảnh lên màn hình lớn, một bên tiến hành giảng giải, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn qua. Bạch Tuyết Liên thừa dịp không ai chú ý liền đi tới bên người Mặc Yên. Mặc Yên thấy cô ta đi tới, cười như không cười mà đánh giá cô ta. Không biết cô ta đi đến đây là lại muốn gây ra chuyện xấu gì. Bạch Tuyết Liên thấy biểu tình này của Doãn Diệu Nhan, trong lòng liền không thoải mái, thật giống như Doãn Diệu Nhan đang ở chỗ cao nhìn xuống cô ta. Những thứ mà cô ta tính kế phảng phất chỉ là thứ chê cười trong mắt Doãn Diệu Nhan. Chuyện này làm cho Bạch Tuyết Liên không thể chịu đựng được, cô ta tuyệt đối sẽ không để Doãn Diệu Nhan tiếp tục coi khinh cô ta như thế. "Doãn Diệu Nhan, không cùng tôi uống một chén sao, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là không đánh không quen biết." Bạch Tuyết Liên tưởng tượng, về sau Doãn Diệu Nhan ở trước mặt cô ta, khom lưng uốn gối mà lấy lòng nịnh hót cô ta, trong lòng liền ngăn không được đắc ý. Cô ta nhất định sẽ chặt chẽ bắt lấy cái đùi vàng Phó Thanh Trần này, khiến cho hắn giống như Lâm Dật Hiên, tùy ý bị cô ta nắm trong lòng bàn tay. Mặc Yên không tiếp ly rượu Bạch Tuyết Liên đưa qua, "Không dám uống, sợ cô hạ thuốc tôi." Bàn tay của Bạch Tuyết Liên xấu hổ mà ngừng ở giữa không trung, "A, cô suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ muốn chúc mừng cô cùng Dật Hiên đính hôn. Rốt cuộc tôi cùng dật hiên chỉ là bạn học cũ nhiều năm, có cảm tình rất sâu. Bất quá, cô yên tâm, hiện tại tôi đã có người càng tốt hơn, sẽ không tiếp tục quấy rầy hai người. Bất quá, đây chỉ là ý nghĩ của tôi, còn Dật Hiên suy nghĩ như thế nào, tôi cũng không biết. Nhưng xét thấy chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy, tôi liền nhắc nhở cô, đàn ông đã không thích cô thì sẽ luôn không thích cô, cho dù cô thay đổi như thế nào thì hắn cũng sẽ không thích cô, cô nói có phải không?" Mặc Yên làm như thật, gật gật đầu, "Cô nói cũng đúng. Bất quá, chuyện này có quan hệ gì với tôi?" Bạch Tuyết Liên phảng phất xem Mặc Yên như một tên ngốc, thầm nghĩ người phụ nữ này cũng thật không thức thời. Hôm nay tâm tình tốt, không ngại giúp cô một phen. Vì thế, vốn dĩ cô ta muốn đưa ly rượu kia cho Mặc Yên, nhưng đột nhiên lại chuyển hướng, toàn bộ đổ vào lễ phục của chính mình, sau đó đặt ly rượu lên trên bàn. Cô ta tới gần Mặc Yên, chất lỏng đỏ tươi ở trên váy màu trắng phá lệ rõ ràng. Mặc Yên: . Cô ta không phải lại phát bệnh chứ! Quả nhiên, chính mình vẫn không hiểu mạch não của bệnh nhân tâm thần. "Nếu cô không hiểu lời tôi nói, không bằng chúng ta làm thí nghiệm đi, nhìn xem kết quả như thế nào. Có lẽ cô sẽ biết được tôi khổ tâm như thế nào, tôi thật sự là muốn tốt cho cô." Biểu hiện trên mặt Bạch Tuyết Liên thật sự thành khẩn. Đột nhiên, sắc mặt cô ta biến đổi, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, có nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Mặc Yên: . Lợi hại! Ta cùng tiểu đồng bọn đều sợ ngây người! Bạch Tuyết Liên một bên nức nở liền biến thành ai oán mà kêu lên: "A! Cô muốn làm gì!" Vốn dĩ các tân khách tập trung tinh thần nghe Phó Thanh Trần nói chuyện, lại bị thanh âm này làm cho hoảng sợ. Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại đây, liền thấy cảnh tượng Bạch Tuyết Liên giống như bị Doãn Diệu Nhan khi dễ. Lâm Dật Hiên chạy nhanh lại, đỡ lấy Bạch Tuyết Liên, liếc mắt liền thấy chất lỏng đỏ tươi trên váy dài tuyết trắng, vội vàng quát Mặc Yên: "Doãn Diệu Nhan, cô lại làm cái gì? Chuyện của chúng ta, sao cô cứ nhằm vào Tuyết Liên?" Lâm mẫu vừa nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng nghĩ, dù sao bà ta cũng muốn lui hôn sự này, không bằng tiên hạ thủ vi cường. Vì thế, bà ta cũng không cao hứng mà trách cứ Mặc Yên, "Diệu Nhan, ta vốn nghĩ con là một người ôn nhu hào phóng, cho nên mới tuyển con làm vợ của Dật Hiên. Không nghĩ tới, ở trước mặt ta, con đều là diễn xuất. Con thật sự làm ta thất vọng rồi. Lâm gia chúng ta tuyệt đối không thể cưới một người con dâu như con vào cửa. Ta nghĩ cái hôn sự này nên bỏ đi!" Lâm phụ một bên cũng tán đồng, gật gật đầu, "Ta đồng ý!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau