Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau
Bạch Tuyết Liên trở về phòng bệnh, đám người Mặc Yên cũng đi vào theo. Đóng cửa lại, bên trong phòng bệnh trở thành một địa phương không ai có thể nhìn thấy. Bạch Tuyết Liên đã không còn muốn duy trì vẻ ngoài hoà bình, không kiên nhẫn nói với phóng viên: "Được rồi, đừng chụp nữa. Tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy ảnh chụp vừa rồi ở trên mạng, hiểu rõ không? Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, tôi có giao tình với người phía trên. Chỉ cần tôi nói một tiếng, mấy người đừng mong có thể bước ra khỏi nơi này." Mặc Yên giơ tay che mặt. Lúc này, cô đã không nỡ nhìn thẳng Bạch Tuyết Liên, không biết những người đang xem phát sóng trực tiếp hiện tại đang có tâm tình gì. Có thể là cảm thấy phòng bệnh quá mức an tĩnh, lửa giận của Bạch Tuyết Liên lại đốt tới Mặc Yên "Doãn Diệu Nhan, cô tới đây làm gì. Lấy thân phận hiện tại của cô mà tới đây gặp tôi, thích hợp sao!" "Tôi hiện tại có thân phận gì?" Mặc Yên buồn cười nói. Chính nụ cười này đã làm Bạch Tuyết Liên tiếp tục bạo phát, "Hiện tại, cô là người bị hiềm nghi hại tôi bị thương. Cô mang theo nhiều phóng viên tới như vậy, có phải lại muốn tiếp tục hãm hại tôi hay không? Sao cô có thể ác độc như vậy!" "Không dám nhận, tôi không thể so với cô. Tôi chỉ đơn thuần muốn tới đây để xem cô khôi phục như thế nào." Mặc Yên nhịn không nổi, trực tiếp dỗi trở về. "Đừng có ở đó mèo khóc chuột giả từ bi!" Biểu tình Bạch Tuyết Liên xúc động, phẫn nộ, "Tôi không cần cô quan tâm! Tôi biến thành như vậy, còn không phải đều do cô ban tặng hay sao! Bất quá, cô cũng đừng quá đắc ý. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, sớm muộn gì cũng có một ngày cô phải quỳ trên mặt đất cầu xin tôi." Mặc Yên cười nhạo một chút, "Cô cũng không nên oan uổng tôi. Cô biến thành như vậy là do cô gieo gió gặt bão, hại người không thành mà còn tự hại mình. Nếu cô đã cùng tôi xé rách mặt, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục nhân nhượng cô. Tôi sẽ chờ xem thử cô có thể gây được phiền toái gì cho tôi, tôi rất hân hạnh được phụng bồi." Các phóng viên đã trợn tròn mắt, không biết có nên nhắc nhở hai người này rằng hiện tại còn đang phát sóng trực tiếp hay không. Có phóng viên lặng lẽ nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện người xem đã nhiều đến mức server sắp không chống đỡ nổi nữa, hôm nay ratings rất tốt. Bạch Tuyết Liên nghe được lời nói của Mặc Yên, lửa giận liền xông tới, giơ tay muốn cho Mặc Yên một cái tát. Mọi người bị hành động này của cô ta làm cho kinh ngạc một chút. Tất cả còn chưa phản ứng kịp, mắt đã thấy tay phải của Bạch Tuyết Liên đã sắp đánh trúng mặt Mặc Yên. Nói thì chậm, hành động thì nhanh. Trong nháy mắt, Mặc Yên nắm chặt tay của Bạch Tuyết Liên, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng giòn vang. "..." Bạch Tuyết Liên kêu lên thảm thiết, thì ra cổ tay của cô ta bị Mặc Yên bẻ gãy. Bạch Tuyết Liên một bên thì thét chói tai, một bên khóc lóc kêu gào. Tiểu trợ lý còn đang cúi đầu cười trộm, đã bị Bạch Tuyết Liên lớn tiếng tức giận mắng, "Còn không mau đi gọi bác sĩ. Nhanh lên, cô chết rồi sao!" Mắng xong tiểu trợ lý, Bạch Tuyết Liên quay đầu lại mắng Mặc Yên, "Doãn Diệu Nhan, cái đồ tiện nhân nhà cô. Cô dám làm tôi bị thương. Cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Yên từ từ truyền đến, "Cô không muốn đầu lưỡi của mình có phải không?" Thấy rõ đáy mắt lạnh băng cùng tàn nhẫn của Mặc Yên, Bạch Tuyết Liên co rúm lại một chút, không dám mắng lại cô. Ngược lại, cô ta đem lửa giận hướng về phía phóng viên, "Còn chụp cái gì mà chụp! Hôm nay, nếu có ai nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ không tha cho mấy người!" Mặc Yên quay đầu nói với camera: "Mọi người thấy được chứ, không phải là tôi động thủ trước." Bạch Tuyết Liên chỉ lo vết thương ở cổ tay, không quá chú ý đến hành vi của Mặc Yên, cho rằng cô đang nói với mấy phóng viên. Cũng chỉ là vài người phóng viên mà thôi, nếu thật sự không được thì dùng tiền đuổi đi là tốt rồi. Nhưng sự thật là Mặc Yên đang nói chuyện với người xem ở phòng phát sóng trực tiếp. Làn sóng bình luận hiện tại là kiểu "Bạch liên hoa không biết xấu hổ", "Đáng đánh", "Độc nhất là lòng dạ đàn bà". Bạch Tuyết Liên còn không biết hình tượng khổ tâm mà cô ta toàn tâm toàn ý diễn trước mặt đại chúng đã sụp đổ hoàn toàn, mà kết quả này đều là do cô ta quá ngu xuẩn. Bác sĩ tới rất nhanh, hắn vừa mới nâng tay của Bạch Tuyết Liên lên, còn chưa kịp kiểm tra, đã bị Bạch Tuyết Liên giống như chó điên mà hô lên một tiếng hoảng sợ, "A! Nhẹ một chút. Anh có phải là bác sĩ hay không! Không biết xem bệnh thì cút đi!" Vốn tưởng vị bác sĩ này cũng sẽ bỏ qua cho lời nói nhục mạ của cô ta. Nhưng hắn cũng không phải là người không biết nổi giận, lập tức liền lạnh lùng nói: "Tay chỉ bị gãy xương mà thôi, không phải chuyện gì lớn. Nếu cô không tin tưởng tôi thì tôi sẽ tìm người khác khám cho cô. Bên kia tôi còn có người bệnh khác, cũng không rảnh quan tâm tới cô nữa." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. Bạch Tuyết Liên vừa thấy như vậy, lại nổi giận, "Hắn có thái độ gì đó. Tôi phải báo cáo bệnh viện này, bác sĩ mà có loại tố chất như thế này à!" Tiểu trợ lý đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Liên tỷ, chị bớt tranh cãi đi!" Bạch Tuyết Liên vừa nghe thấy lời này, ánh mắt hung ác dừng trên người tiểu trợ lý, "Cô còn dám quản tôi cơ à. Cô là cái thứ gì! Còn không mau cút đi tìm bác sĩ cho tôi!" Trong phòng bệnh, nhìn thấy một đám phóng viên cùng kẻ thù Doãn Diệu Nhan, trong lòng cô ta càng cảm thấy phiền, "Được rồi, mấy người màu cút ra ngoài cho tôi. Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy mấy người. Chờ đến thời điểm tôi muốn nhận phỏng vấn, tôi sẽ ưu tiên cơ hội cho mấy người!" Biểu tình của cô ta phảng phất như đang cho người khác một ân huệ lớn, "Trước khi đi, để lại ảnh chụp cùng đồ vật mà mấy người mang tới. Còn có, sau khi rời khỏi đây, quản cho tốt cái miệng của mấy người!" Các phóng viên nhìn nhau, đều không có động tác. Bạch Tuyết Liên sắc mặt lạnh lùng, "Như thế nào, mấy người muốn tôi đổi ý à, còn không mau lên đi!" Trong đó, một nữ phóng viên ít tuổi, nhút nhát sợ sệt mà nói: "Chúng tôi không có chụp ảnh cùng quay phim." Bạch Tuyết Liên nghe được lời này, trong lòng mới cảm thấy hơi sung sướng. Cô ta biết mà, bọn họ làm sao dám đắc tội cô ta. Vì thế, mặt mày Bạch Tuyết Liên mới giãn ra, trên mặt mang theo vẻ đắc ý, cười nói: "Mấy người cũng biết thức thời đó! Đều đi ra ngoài đi!" Nữ phóng viên lại cẩn thận nói: "Hôm nay, chúng tôi quay phát sóng trực tiếp." Càng nói, thanh âm càng nhỏ. Nụ cười trên mặt Bạch Tuyết Liên cứng lại rồi. Vài giây sau, lại có một tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên, "..." Chỉ thấy cô ta dùng đôi tay che mặt lại, toàn thân run thành cái sàng. Đột nhiên nhảy xuống từ trên giường, lao thẳng về phía phóng viên, lớn tiếng gầm lên, "Đừng chụp! Đừng chụp!" Một bên kêu to, một bên đoạt camera trong tay phóng viên, ném mạnh xuống đất. Phát sóng trực tiếp cứ như vậy mà bị gián đoạn. "Là cô! Cô cố ý! Đây đều là do cô thiết kế!" Bạch Tuyết Liên nâng cánh tay còn lành lặn kia lên, chỉ thẳng mặt Mặc Yên. Mặc Yên cười cười, "Cô nói như thế nào liền là như thế đấy à! Xem bộ dáng hoạt bát mười phần của cô này, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Tôi đây liền an tâm rồi. Tôi cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, tạm biệt!" Phất phất tay, Mặc Yên liền tiêu sái mà xoay người rời đi. Các phóng viên thấy Mặc Yên đi rồi, nhìn lại biểu tình của Bạch Tuyết Liên đang hận không thể ăn thịt người kia, sợ bị vạ lây, liền bất chấp không thèm nhặt máy móc trên mặt đất, cũng nhanh như chớp mà chạy. Bạch Tuyết Liên không có nơi để trút giận, phất tay hất toàn bộ đồ vật trên bàn xuống mặt đất, chân dùng sức đá máy móc trên mặt đất, "A! Doãn Diệu Nhan! Đáng chết!" Ngoài cửa, tiểu trợ lý yên lặng mà đứng ở cửa, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười không tự nhiên, phảng phất giống như tên hề trong rạp xiếc, khiến cho người khác sởn tóc gáy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110
Chương sau