Thứ tự xưng hệ thống kia, thanh âm run bần bật, giống như hoa anh đào nặng trĩu đầu cành, run rẩy nhẹ nhàng rơi. Phong Hoa bắt đầu tỉnh lại, mí mắt nhỏ dài,đen như Tiệp Vũ vẫn nhắm cùng làn da tái nhợt,trắng bệch hình thành cảm giác trái ngược nhau, mí mắt run rẩy 2 lần, liền chậm rãi mở. Một tia lạnh lẽo lướt qua trong đôi mắt sâu thẳm liền biến mất vô tung. Không quản nơi cổ tay truyền đến đau đớn cực hạn, Phong Hoa chỉ để ý. "Ân?"
Âm cuối ngữ điệu lười nhác vang lên, mang theo sự nguy hiểm uy hiếp của thượng vị giả tôn quý. Hệ thống lập tức sửa miệng, bộ dạng chân chó hô lên: " Bệ Hạ -- Nữ hoàng bệ hạ". Kêu xong, nó liền hướng tới chỗ Phong Hoa lộ ra 1 nụ cười nịnh nọt. Chân chó quá đỗi.. "Ngoan". Phong Hoa không chút để ý nói,giống như đang trêu đùa một con vật nhỏ. Nghe Nữ hoàng bệ hạ khen ngợi, hệ thống cười càng nịnh nọt.......Nga, không phải, càng sáng lạn.
"Bệ hạ bệ hạ, xem như ta đáng yêu,lễ phép như vậy, có thể có một yêu cầu nho nhỏ...... Không phải, là ban thưởng được không?".
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.