“Dạ Linh!” Tiêu Phượng Đình gọi cả tên họ vị thủ lĩnh ám vệ của chính mình, ai ngờ bỗng nhiên ánh vào mi mắt, lại là một đạo bóng dáng mảnh khảnh. Người nọ trên người ăn mặc một bộ y phục tím thẫm, nhan sắc rực rỡ tươi đẹp liễm diễm, y phục kia chỉ có thể đặt may trong kinh thành Đại Hạ với chất liệu Tử Nghê cẩm giá trị liên thành. Đưa lưng về phía cửa doanh trướng, ngồi ở trên ghế dựa của hắn, hơi hơi cúi đầu, tựa như đang nghiền ngẫm thứ gì đó trong tay mình. Liếc mắt một cái qua, nếu không chú ý mà nói, thực dễ dàng nhận sai thành chính hắn. Ẩn ẩn cảm thấy bóng dáng trước mắt này dị thường quen thuộc, trong đầu thậm chí hiện lên một ý niệm, bất quá thực mau liền bị hắn phủ quyết khỏi đầu mình. Người nọ xa xa đang ở hoàng đô Đại Hạ, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Vì thế, sau khi hy vọng không quan trọng bị chính mình mạnh mẽ làm cho tan biến xong, trong lòng không khỏi nổi lên một tia xấu hổ cùng buồn bực giận tái đi. Tướng sĩ trong quân doanh này làm ăn kiểu gì không biết? Thế nhưng tùy tùy tiện tiện để người người xâm nhập vào doanh trướng của chủ soái?! Tiêu Phượng Đình nhăn lại đôi mi tinh, ánh mắt trầm xuống, ẩn chứa mấy phần lạnh lẽo, khoé môi diễm sắc lộ ra lời chất vấn lạnh băng: “—— Ngươi là ai?”
Không đợi Phong Hoa trả lời, âm thanh hoa diễm mát lạnh lại lần nữa vang lên, bên trong ngậm lên tia sát khí nhàn nhạt. “Buông đồ vật kia ra, cút đi cho bổn vương!!!” “ Cút?” Thân ảnh tím tinh tế mạn điệu, một bên thốt lên âm sắc sâu kín, một bên xoay người lại. “Nếu Vương gia không nghĩ muốn nhìn thấy ta, ta đây cũng nên trở về đi, không làm phiền ngài nữa.” “…” Tiêu Phượng Đình ngây người ngẩn ngơ. Áo tím công tử dung nhan minh diễm bắt mắt, mặt mày tinh xảo ẩn trong ánh sáng tối tăm, tựa như lưu chuyển một mạt ánh sáng nhiếp hồn đoạt phách. Đuôi mắt liếc xéo hơi hơi cong cong, đúng là bộ dáng Tiêu Phượng Đình quen thuộc. Phong Hoa đem mấy lá thư trong tay gác lên trên thư án, không chút để ý mỉm cười. “Vương gia, cáo từ.” “…”
Đi ngang qua nhau hết sức bình thản, Nhiếp Chính Vương điện hạ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, vươn cánh tay trắng nõn thon dài một phen nắm lấy bàn tay tinh tế tinh xảo của người nọ. Phong Hoa ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười giữa dòng lưu chuyển hương vị nhè nhẹ lãnh diễm, đánh đòn phủ đầu làm Tiêu Phượng Đình không kịp mở miệng nói: “Nga. Vương gia không muốn nhìn thấy ta như thế, còn chuyện nhìn trộm theo dõi này, còn mong Vương gia ngày sau không cần lại tiếp tục làm như thế, có liên quan đến thanh danh của Vương gia ngài nha.” “A Cẩm…” Tiêu Phượng Đình từ phía sau vươn ra đôi tay, gắt gao giam cầm vòng eo thon nhỏ đó, vùi đầu trong làn tóc mai đen nhánh cùng gáy ngọc trắng nõn, chóp mũi là có như không thoang thoảng hương khí thơm ngọt ngào của thiếu nữ, thoáng như đặt mình trong mộng ảo hàng đêm: “… Là nàng sao?” Lời nói, buột miệng thốt ra sau, kinh tài tuyệt diễm, Nhiếp Chính Vương điện hạ có một không hai trong thiên hạ, bừng tỉnh kinh ngạc phát hiện chính mình hỏi ra một câu vô nghĩa. Không phải nàng, có thể là ai chứ? Trong lòng ngực có một thân thể mềm mại thơm tho, chóp mũi có mùi thơm ngào ngạt đều là chân thật tồn tại. Nhiếp Chính Vương điện hạ bình tĩnh cùng lý trí của mình nháy mắt trở về. Tiêu Phượng Đình hơi hơi đem Phong Hoa buông ra, bàn tay đeo nhẫn ban chỉ xanh biếc, ngón tay nhỏ dài thanh mỹ đặt trên đầu vai tinh tế đơn bạc, đem người từ trong lòng ngực chậm rãi chuyển qua tới. “A Cẩm như thế nào sẽ đến?” 740 words.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]