Câu dẫn? Trẫm không phải. Trẫm không có. Bất quá... Phong Hoa không có đi theo Tiêu Phượng Đình cãi cọ cái gì, ngược lại còn câu môi cười, hồi đáp nhẹ giọng nói: "Vương gia một lời nói một gói vàng, Tự Cẩm tự nhiên khắc trong tâm khảm." "Nhớ kỹ lời nói này của ngươi liền hảo." Tiêu Phượng Đình cảnh cáo xong, đem tay nhẹ buông ra, một thân cẩm bào tím thẫm cũng không quay đầu, nhanh nhẹn rời đi. "Vương gia đi thong thả." Phía sau truyền đến thanh âm thiếu nữ, môi mỏng diễm sắc nhỏ đến khó phát hiện lặng yên cong lên, nhếch nhếch. Chờ thân ảnh áo tím kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt kinh hách đến tái nhợt, thân thể tinh tế run rẩy, Tình Lam khẽ cắn môi anh đào kêu một tiếng: "Thái Hậu..." Phong Hoa ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt một cái nhìn Tình Lam, không cần giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu: "Chính như ngươi nhìn thấy đó."
Tình Lam là nữ quan bên người Khương Tự Cẩm, mặc kệ hiện giờ nàng làm Thái Hậu, hay làm chuyện bất cứ chuyện gì, khả năng đều không thể giấu giếm đôi mắt Tình Lam. Chi bằng... Trước tiên cho nàng một cái dự liệu trong lòng đi. Tình Lam cắn cắn môi, không nói gì, nhưng ánh mắt nàng ấy lại chậm rãi kiên định... Sau đó, bỗng nhiên ' thình thịch ' một tiếng quỳ xuống. Tình Lam hơi hơi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một nói với Phong Hoa: "Tiểu thư, Tình Lam từ nhỏ làm bạn ở bên người tiểu thư, tuyệt đối sẽ không phản bội ngài, mong tiểu thư yên tâm." "Ngài cùng Nhiếp Chính Vương..." "Mặc kệ như thế nào, nô tỳ đều sẽ kiên định không đổi đứng ở bên người ngài, chẳng sợ vào thời khắt thế nhân ruồng bỏ ngài!" Thái Hậu Hoàng triều Đại Hạ cùng Nhiếp Chính Vương đương triều dan díu, này không ngừng là gièm pha to lớn của Hoàng tộc Tiêu thị, kinh thế hãi tục, thiên hạ bất dung. Nhưng Tình Lam lại có thể nói ra những lời này khi đã biết trước kết cục của Phong Hoa. Chân thành có thể thấy được không hề giả dối. Trong ánh mắt Phong Hoa hiện lên một tia tán thưởng, chợt đưa tay đem nàng nâng dậy...
· Bất quá chỉ qua mấy ngày, một thân dấu vết trên người Phong Hoa, dưới sự trợ giúp của bí dược cung đình cùng nghỉ ngơi hắng ngày cũng dần dần biến mất, thậm chí làn da so trước đây càng thêm oánh bạch kiều nộn. Nói ' băng cơ ngọc cốt ' đều không quá chút nào. Ngay cả nơi lần đầu thừa hoan, bị mỗ Nhiếp Chính Vương trúng phải mị hương của Khánh phi Lam Túy Điệp phá lệ thô bạo, làm cho nơi bí ẩn bị xé rách, hiện tại đều khôi phục như lúc ban đầu. Phong Hoa bấm tay tính toán thời gian, mượn loại kế hoạch sinh con phải nhanh hơn mới được, bằng không việc nói dối trước cả triều văn võ, không dùng được bao lâu liền sẽ bị vô tình vạch trần... Tuy rằng nữ hoàng bệ hạ có rất nhiều biện pháp, lặng lẽ làm ra một hài tử, đối với ngoại nhân tuyên bố đây là con mình. Nhưng mà... Sắc đẹp của Nhiếp Chính Vương điện hạ, liền buông tha như vậy chẳng phải quá mức đáng tiếc rồi sao? Tiểu Thái hậu làn da tuyết trắng, dáng người lười biếng dựa nghiêng trên trường kỷ, bỗng nhiên mở hơi hơi khép lại đôi mắt xin đẹp, môi đỏ nhẹ kêu: "Tình Lam, chờ một chút đi Thừa Càn Cung thay ai gia hướng Nhiếp Chính Vương truyền câu nói này..." 627 words.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]