Chương trước
Chương sau
Tiêu Phượng Đình.
Này còn không phải cái tên Nhiếp Chính Vương đáng ghét kia sao?
Đây chính là người đang mang thân phận... chú em trên danh nghĩa của Khương Tự Cẩm à nha.
Nhớ tới những đồn đại về hắn mà Khương Tự Cẩm từng nghe được và còn ở trong trí nhớ của nàng, về vị kia người đời thường nói...
Dung mạo tuyệt mỹ, tàn nhẫn độc ác, quyền khuynh thiên hạ.
Muốn để nàng lấy cái thân phận cấm kị như thân phận một Hoàng hậu tiền triều này, còn có những âm mưu vương quyền, muốn nàng bắt lấy vị Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình này phải nói...
Khó!
Vô cùng khó! Đây không phải muốn nàng lên trời sao!
Bất quá, những chuyện càng có tính khiêu chiến như thế này, với tính cách của nữ hoàng bệ hạ nàng cô cùng thích thú nha.
Còn về tâm nguyện kia của Khương Tự Cẩm: Không cần tuẫn táng, bảo hộ Thất hoàng tử Tiêu Kinh Vân.
Hai cái đã hoàn thành cái thứ nhất.
Nhắc tới người nọ...
Thiếu nữ có người nào chưa từng ở trong khuê phòng mơ mộng, ảo tưởng khoảnh khắc gặp gỡ lang quân như ý, hắn có bộ dáng như thế nào?
Khương Tự Cẩm bị giữ trong cung làm một vị Hoàng hậu trên danh nghĩa, gả cho người phu quân gần bằng tuổi cha mình, vốn là làm vỡ giấc mộng thuở nhỏ của nàng.
Huống chi, tên Hoàng đế kia triệu nàng vào cung bất quá vì giấc mộng trường sinh bất lão phi thực tế của hắn mà thôi, không kiêng nể gì thương tổn thân thể của nàng.
Bảy ngày lấy một chén máu, điều này ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh cũng không chịu nổi, càng không nói đến Khương Tự Cẩm một vị quý tiểu thư danh môn kiều nhược chứ?
Khương Tự Cẩm đã từng ở trong đêm đen khóc thút thít, có một lần bị Thất hoàng tử Tiêu Kinh Vân nhìn thấy, đưa cho nàng một cái khăn tay.
Đó là thời khắc đáy lòng Khương Tự Cẩm yếu ớt nhất lại mềm mại nhất, mà cái vị nam tử áo trắng kia trong một phút chốc lơ đãng nào đó, liền cứ như vậy... xâm nhập vào trái tim nàng.

Nhưng khoảng ngăn cách giữa hai người không phải nhỏ, đó là khoảng cách về thân phận địa vị, Khương Tự Cẩm biết bọn họ vĩnh viễn không có khả năng ——
Nàng yêu thích vị thiếu niên này, sau này hắn sẽ kế thừa vương vị, thành cửu ngũ chí tôn người cao quý nhất trong thiên hạ, trở thành chủ nhân của Hoàng triều Đại Hạ xa hoa lãng phía này.
Mà nàng...
Chỉ có thể mãi mãi bị giam trong thâm cung nhìn thì xa hoa nhưng đã thối nát này, như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp cực phẩm, chậm rãi khô héo già đi.
Nhưng với sự thông tuệ của Khương Tự Cẩm, như thế nào không nhìn ra rõ thế cục của Hoàng triều Đại Hạ chứ?
Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình quyền khuynh thiên hạ, Tiêu Kinh Vân thế lực nhỏ yếu lại không có binh quyền trong tay, làm sao có thể là đối thủ của vị hoàng thúc trẻ tuổi thông tuệ kia được?
Tiêu Phượng Đình một khi nổi lòng phản loạn, không muốn làm một vị vương gia nhàn tản nữa, mưu quyền cướp đoạt ngôi vị là điều sớm muộn cũng xảy ra, nếu phải như thế trước hết hắn liền lấy Tiêu Kinh Vân khai đao ——
Huyết tế triều đình một lượt, tạo dựng một đại nghiệp mới của riêng mình, đem giang sơn này một lần nữa đổi thay triều đại, tăng thêm điểm nhấn kinh tâm ghi vào sách sử cho hậu thế!
Một nữ tử trong thâm cung, muốn nhúng tay vào chuyện tiền triều, hơn nữa ở dưới mí mắt vị Nhiếp Chính Vương cùng thủ hạ của hắn, để giữ được ngôi vị cho đế vương tương lai...
Nói dễ hơn làm?
Khương Tự Cẩm cũng biết, cái tâm nguyện này của chính mình tựa hồ có điểm quá mức làm khó người khác.
Cho nên, chỉ là ' nếu có thể '.
Lần này, bất luận là mục tiêu công lược hay tâm nguyện nguyên chủ ......
Đều có tính tính khiêu chiến tràn đầy nha.
Khóe môi hơi hơi mất đi huyết sắc, chậm rãi cong lên độ cung mê hoặc nhân tâm.
·
Thái hậu trẻ tuổi nhất Hoàng triều Đại Hạ, ở Từ Ninh Cung vượt qua một đêm đầu tiên.
Ngày hôm sau.

Phong Hoa được các cung nhân hầu hạ mặc lên xiêm y, đi đến túc trực bên linh cữu của vị tiên đế kia.
Tiên đế băng hà, Hoàng Hậu mặc phượng bào nhan sắc như tiên tử, ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên không rất thích hợp.
Vì thế nàng chỉ mang một bộ tang y màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi lên bởi một cây trâm khắc hoa trắng đơn giản là được.
Sau bảy ngày túc trực bên linh cữu, tiên đế được đưa vào hoàng lăng hạ táng.
Hoàng lăng là do vị Đại Hoàng đế đầu tiên của Hoàng triều Đại Hạ sau khi đăng cơ liền bắt đầu xuống tay xây dựng.
Đến thời tiên đế, do yêu thích tiêu dùng xa hoa lãng phí, đem Hoàng lăng của chính mình tu sửa đến hoa mỹ tài đại khí thô vô cùng.
Lại đem những phi tần trẻ tuổi xinh đẹp cùng tuẫn tán với mình, nghiễm nhiên một bộ dáng phô trương muốn tiếp tục làm Đế vương nơi âm phủ. ( ông này bệnh không nhẹ :0)
Sau lễ hạ táng, Thất hoàng tử Tiêu Kinh Vân chuẩn bị đại lễ đăng cơ vào một tháng sau.
Một thời đại cũ qua đi, một thời đại mới đang ở từ từ dâng lên.
Tiêu Kinh Vân trở thành Đại đế vương thứ ba mươi bảy của Hoàng triều Đại Hạ hoàng, quốc hiệu là: Chiêu.
Chiêu, ngày càng tươi sáng.
Ngụ ý rõ ràng, muốn hướng tới quang minh tốt đẹp.
Ở cái Hoàng triều xa hoa lãng phí, ẩn ẩn có nguy cơ suy bại như thế, đã gấp không chờ nổi muốn nghênh đón một vị tân chủ nhân của nó, thay đổi nó!
Cho nên, Phong Hoa cảm thấy bản thân mình không thể lại tiếp tục đợi.
Trốn được thái y bắt mạch một lần, nhưng nàng lại không có biện pháp trong cái thâm cung tường cao hơn đầu này, từ trong hư không biến ra một cái hài tử được a!
Phương pháp tốt nhất mà nói, chính là...
Chỉ có thể nhờ vào vị Nhiếp Chính Vương kia, tìm ngươi mượn một chút ~~~
( đố biết mượn cái gì nè há há. Chương này dài phết 1127 chữ ôi)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.