Chương trước
Chương sau
“Công Chúa Điện Hạ, dược tề đã được điều chế tốt. Chỉ cần cho tiểu mỹ nhân ngư này uống xong, ngươi có thể được mỹ mạo mà ngươi muốn...”
Dược tử sắc nổi bọt ọt ọt ọt, ở trong tay Bohemian, tựa như đây là độc dược hấp dẫn nhất thế gian.
Lucycard đã không kịp chờ đợi được như muốn vồ lên uống.
Chỉ có điều, dược này cho tiểu mỹ nhân ngư uống, không phải nàng.
Lucycard loạng choạng cầm lấy bình thủy tinh chứa dược, cặp môi đỏ mọng hiện lên tia quỷ dị.
Mũi chân nhanh nhẹn giẫm lên Hắc Diệu thạch mịn màng trên đất.
Từng bước từng bước, hướng tới gần tiểu mỹ nhân ngư bị trói chặt trên giường cung đình lớn kia.
Thiếu niên không có cách nào nhúc nhích, bị Lucycard nắm lấy chiếc cằm duyên dáng.
Cái cổ, bị ép kéo ra một độ cong.
“Tiểu mỹ nhân ngư yêu quý, hé miệng, ngoan ngoãn uống đi...”
Lucycard một tay nắm cằm Mascezel, một tay nhẹ nhàng giơ dược tề lên.
Phối hợp với tấm dung nhan yêu diễm, nụ cười càng trở nên quỷ mị.
Một màn này, rơi vào trong mắt Mascezel, là ác độc cùng nguy hiểm.
Đem bản tính nhân loại âm hiểm xảo trá, tham lam lộ rõ.
Mascezel cắn thật chặt cánh môi.
Không chịu nghe Lucycard nói, ngoan ngoãn há miệng uống bình dược không biết tên kia.
Không tiếng động mà biểu hiện ra quật cường cùng kháng cự.
Hàm răng trắng nõn cắn lấy môi, rất nhanh liền cắn chặt lại.
Tiểu mỹ nhân ngư đem môi cắn ra máu, cũng không chịu đi vào khuôn khổ, quật cường không tiếng động chống cự như vậy ——
Lập tức chọc giận Lucycard tính cách tàn bạo!
“Ngươi đã không chịu ngoan ngoãn nghe lời uống nó, vậy cũng đừng trách ta...”
Lucycard nheo lại đôi mắt, con ngươi màu vàng nhạt hiện lên một tia nguy hiểm, cặp môi đỏ mọng từng chữ một khẽ thở dài.
Móng tay ngón tay thon dài mạnh mẽ vặn bung môi Mascezel ra.
Ai ngờ.
Mascezel hung hăng cắn tay nàng.
“A ——” Thân thể Lucycard công chúa quý giá, lập tức bởi vì ngón tay đau nhức mà bén nhọn kêu ra tiếng.
“Nhả ra, nhả ra! Bổn công chúa lệnh cho ngươi nhả ra, nếu không, cẩn thận Bổn công chúa chặt bỏ đầu của ngươi!”
Lucycard cảm giác phải ngón tay của mình sắp bị tiểu mỹ nhân ngư cắn đứt!
Nàng tức oa oa hét lớn, vừa đe dọa lại uy hiếp.
Đáng tiếc, vô dụng.
Mascezel mới không nhả ra.
“Đùng ——”
Lucycard trở tay cho Mascezel một cái tát!
Nặng nề lại vang dội.
Trên gương mặt xinh đẹp của hắn lập tức hiện lên một dấu tay sưng đỏ, khóe môi nghiền nát tràn ra một tia huyết sắc.
Nhưng mà, băng tròng mắt màu xanh lam lại quật cường trừng mắt Lucycard, vẫn không có nhả ra.
Lucycard bị đau đến dung sắc dữ tợn vặn vẹo, cuối cùng không cách nào chỉ có thể xin giúp đỡ từ ma nữ Bohemian ——
“Bohemian, nhanh, mau tới cứu ta... Ngón tay của ta...”
Nàng đau đến mức nói cũng không rõ.
Ma nữ Bohemian phất tay, ma pháp bổng hướng tới Mascezel chém ra một đạo ánh sáng lóng lánh.
Tiểu mỹ nhân ngư lập tức bị ép mở miệng.
Lucycard liền tranh thủ rút ngón tay ra, nhìn thấy vết thương thật sâu đế tận xương, hận không thể giết chết Mascezel!
Bất quá.
Ma nữ Bohemian khuyên nhủ nàng.
“Công Chúa Điện Hạ xin bớt giận, suy nghĩ một chút về vẻ đẹp sau này của ngươi đi.”
“...”
Lucycard áp xuống lửa giận chập chùng trong ngực, đưa tay đem bình dược tề, cưỡng ép rót vào trong miệng Mascezel!
Rất nhanh.
Một cỗ hỏa diễm không bình thường từ trong cơ thể bốc lên, trong chốc lát quét sạch toàn thân tiểu mỹ nhân ngư.
Đem lý trí Mascezel đốt cháy hầu như không còn.
Chỉ còn lại một cái ý niệm trong đầu ——
Nóng.
Nóng quá...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.