“Như thế nào, ái phi vì sao nhìn trẫm như vậy? Vài ngày không thấy, đã không nhận ra rồi?” Phong Hoa đến gần, có chút xoay người cúi đầu. Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng cằm Phượng Triêu Ca, động tác không hề chứa lấy một tia suồng sã cùng nhục nhã. Tuấn mỹ mà phong lưu khiến người tim đập thình thịch. Trong mắt Phượng Triêu Ca mang theo tia mát lạnh, trả về một câu: “Cũng không phải là vài ngày không nhận ra, có lẽ là trẫm... Ta, chưa từng hiểi về ngươi.” “Thật sao?” Phong Hoa cố ý giả bộ thành "Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì " cong môi cười cười, tuyệt sắc đào hoa tại bờ môi nở rộ. Nàng cúi đầu, tại đôi môi hơi tái nhợt của Phượng Triêu Ca cưỡng ép ấn xuống một nụ hôn. [ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành - 5! ] Nghe được thanh âm nhắc nhở vang lên, Phong Hoa cảm thấy hơi buồn cười, có chút thối lui. Trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của hoàng đế bệ hạ, nàng nhếch môi diễm diễm cười, nói: “... Từ giờ khắc này, chúng ta sẽ làm quen cho thật tốt, ái phi.” Phượng Triêu Ca: “...” Ái phi cái quỷ thần gì! Bất quá, hắn vừa mới vậy mà... Vậy mà cảm thấy không có chút nào chán ghét nụ hôn kia! Đây thật là không khoa học! Bất quá, Phượng Triêu Ca nghĩ lại, đó là thân thể hắn, không ghét cũng rất bình thường. ... Hẳn không có người sẽ tự mình chán ghét bản thân mình chứ? Phong Hoa dùng tấm dung nhan tuấn mỹ phong lưu, hoa lệ câu nhân nói tiếp: “Đối với phương thức làm quen, ái phi nàng có hài lòng không?” Phiên bản tổng giám đốc bá đạo thời cổ đại đã lên sàn. Phượng Triêu Ca: “...” Cầu ngươi đừng dùng mặt trẫm trêu chọc trẫm nữa đi! Cái này sẽ để cho trẫm cảm thấy... Mình tự kỉ với chính mình... Trẫm không hài lòng! Không hài lòng được chưa! Hoàng đế bệ hạ đưa tay lau môi, dùng động tác biểu đạt sự ghét bỏ. Một đám thái giám, cung nữ đều kinh ngạc đến ngây người. Hoa phi nương nương đây là... Lá gan cũng quá lớn đi! ‘Nàng’ sẽ không sợ chọc giận Hoàng Thượng sao?! Phong Hoa “A” mà cười cười, làm động tác cho mọi người lui: “Các ngươi đều lui xuống trước đi, đây là Hoa phi thẹn thùng, không có ý tứ gì đâu.” Phượng Triêu Ca: “...” Thẹn thùng?! Trẫm sẽ thẹn thùng?! Tức đỏ mặt. Mọi người nghe vậy, ánh mắt không tự chủ được hướng tới trên mặt Phượng Triêu Ca, lập tức lộ ra tâm tình lĩnh hội. Gương mặt có chút tái nhợt của "Hoa phi nương nương " nằm sấp trên long sàng hiện lên hai khối đỏ ửng kì dị, trong đôi mắt phượng xinh đẹp sáng lóng lánh giống như giận cũng giống như phẫn nộ... Cũng không giống như đang thẹn thùng nhưng cũng lại giống? Khó trách Hoàng Thượng không tức giận, hóa ra dĩ nhiên là giữa hai người có tình thú khuê phòng~ Hiện tại, bọn họ đã hiểu. Hiện tại, bọn họ đều hiểu rồi. Đợi đám cung nhân rời khỏi Dưỡng Tâm điện, cũng cẩn thận đóng khẽ cửa lại. Phượng Triêu Ca vừa mới có thần sắc ‘Thẹn thùng’, trong nháy mắt giống như thủy triều lui sạch sành sanh! Cho dù ở trong thân thể Hoa Vân La, một khắc này giận tái mặt, Phượng Triêu Ca như trước sẽ hiện ra một loại khí thế quân lâm thiên hạ. “Hoa Vân La?” Thanh âm lạnh nhạt, tôn quý lạnh thấu xương mở miệng nói, mặc dù là hỏi thăm, lại có giọng điệi vô cùng xác định. Phong Hoa ngoặt môi cười cười: “Không sai, là ta đây.” Thấy Phong Hoa thoải mái không có một tia che giấu thừa nhận mình là Hoa Vân La, Phượng Triêu Ca hé mắt. Trong lòng của hắn có rất nhiều nghi vấn. Ví dụ như hắn tại sao phải biến thành nàng, mà nàng thì tại sao sẽ ở trong thân thể của hắn... Phượng Triêu Ca đang muốn mở miệng chất vấn, bỗng nhiên bộ vị nào đó mát lạnh. Hắn ‘hoa dung thất sắc’ kinh hãi nói: “Lớn mật! Hoa Vân La ngươi cũng dám... Cởi quần lót của trẫm!” - ---- Khụ, ta sẽ tạm drop một tuần cho kì thi học kì, đợi đến thứ 7 tuần sau ta sẽ trở lại!!!! Thân!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]