Chương trước
Chương sau
Môi thiếu niên cắn từng chữ, có chút cảm giác kinh tâm động phách.
Hắn nói cái này làm gì?
Đằng sau đầu Phong Hoa không hiểu sao lại nổi lên một chút hơi lạnh, nội tâm cảnh giác lên, chợt chỉ nghe thấy thiếu niên tiếp tục dùng ngữ khí lành lạnh, hững hờ hỏi: "Như thế nào, chị định đáp ứng hắn sao?"
!!!
Bản năng sống còn của nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt tăng đến cực hạn, lập tức mở miệng nói: "Làm sao có thể?"
Nói xong, trong nội tâm Phong Hoa cực nhanh xẹt qua một tia ảo não.
Chết tiệt!
Trẫm vừa đang sợ hắn sao?
Trẫm rõ ràng khí thế mười phần như vậy, làm sao có thể sợ một nam sủng?
Tuyệt đối không có khả năng!
Nữ hoàng bệ hạ lựa chọn lừa mình dối người.
Hứa Khả cũng nghe được rõ ràng.
Giọng điệu vừa đáp lại là sự khiếp sợ, không giống như đang ngượng ngùng.
Môi hắn trong lúc lơ đãng cong lên tạo thành một lúm đồng tiền, giống như hoa đào cuối cùng của ngày xuân, trông rất yêu mị tuyệt sắc.
Tiếng nói ôn nhu phát ra, tựa như hoa rơi vào đầu quả tim làm nó run lên, nhè nhẹ chuyển động.
"A.... Chị thật sự là nghe lời đây."
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 60! ]
"..."
Gương mặt tinh xảo lãnh diễm Phong Hoa, mơ hồ xuất hiện một vết nứt...
Nghe lời?
Ai cho phép ngươi dùng loại giọng điệu như đùa sủng vật này nói chuyện với trẫm?!
Bất quá, nữ hoàng bệ hạ nghĩ lại.
Một chữ nghe lời, liền tăng thêm 5 điểm thiện cảm, ngẫm lại thì.... Vẫn rất có lợi.
Để đạt tiêu chuẩn cũng không dễ dàng a.
[ lệ rơi lưng tròng. JPG]
...
"..."
Một bài tình ca lãng mạn chậm rãi kết thúc, thiếu niên đưa tay cất đàn ghi-ta vào một chỗ.
Dẫn tới tim của đám thiếu nữ ngu ngốc lại đập thình thịch, không khỏi nghị luận ầm ĩ lên.
"Anh anh anh,thanh âm của thẩm tài tử thật là dễ nghe, bộ dáng cất tiếng hát của hắn cũng rất soái, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy hắn đánh đàn Piano đây?"
"Lại là hát tình ca, lại là trước mặt mọi người thổ lộ, lại là 99 đóa hoa hồng đỏ, cơ hội theo đuổi đại tiểu thư sợ là nắm chắc rồi!"
"Ân ân ân ân, đại tiểu thư này là thiếu nữ ngu ngốc từ nhỏ không được ra khỏi nhà, sẽ dễ dàng bị loại tình cảnh này đả động rồi..."
Cô....sẽ đáp ứng sao?
Thẩm Phỉ Nhiên cầm lấy một bó hoa gồm 99 đóa hoa hồng đỏ, tâm tình thấp thỏm tiến lên.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, trông ngượng ngùng mà rụt rè.
Cầm bó hoa trong tay, đi đến chỗ Phong Hoa ——
"Hứa Nặc, tôi thích cậu, xin hãy làm bạn gái tôi!"
Lời tỏ kinh điển trong các bộ phim thanh xuân vườn trường được Thẩm Phỉ Nhiên lấy hết dũng khí lớn tiếng nói ra, nhưng lại cũng không lộ ra tục khí buồn cười.
Thiếu nữ Tinh xảo lãnh diễm, thiếu niên ôn nhuận đa tình, trong mắt bọn họ rất là xứng.
Thời kỳ trưởng thành thiếu nam thiếu nữ đúng là hoạt bát thú vị, coi như là họ từ nhỏ tiếp nhận giáo dục lễ nghi quý tộc, nhìn thấy một màn này cũng không khỏi có chút ồn ào lên.
"Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn..."
Nghe được âm thanh chung quanh, Thẩm Phỉ Nhiên càng có cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay.
Mà mỗ người thiếu niên nào đó lại có biểu hiện hoàn toàn ngược.
Bực bội lại chói tai.
Làm cho người ta không nhịn được muốn đem miệng của những người này... Từng cái khâu vào.
Hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, hương thơm nồng nặc xông vào mũi.
Thế nhưng...
Phong Hoa nhịn không được nhăn mũi.
Thẩm Phỉ Nhiên còn một mực đem hoa hồng đi lên phía trước vài bước, nói lại một lần.
"Hứa Nặc, làm bạn gái của tôi đi —— "
Nhưng có một bàn tay ưu mỹ thon dài chặn lại bó hoa đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.