Lộp bộp!
Những giọt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống.
"Không phải chứ." Hoa Vụ ngửa đầu nhìn vòm trời đã bị mây đen giăng kín, mặt đầy vẻ bi thương, "Ta chính là con gái ruột của người đấy! Lương tâm của người không biết đau sao?"
Độ Hàn quay đầu nhìn cô, đại khái là không biết cô đột nhiên phát điên cái gì.
Những giọt nước mưa không chút thương tiếc nào rơi trên má Hoa Vụ, ép cô cúi đầu.
Lương tâm của cha ruột hiển nhiên là không biết đau.
Sau vài giọt mưa lác đác, nhanh chóng biến thành cơn mưa to tầm tã, tiếng cả thế giới bị gột rửa, đinh tai nhức óc.
Hoa Vụ chẳng mấy chốc đã như gà rớt vào nồi canh.
Che mưa không có tác dụng gì, cô dứt khoát mặc kệ, "Để bão táp tới dữ dội hơn chút đi."
Độ Hàn đứng ở đằng xa gọi cô: "Khe núi phía trước có nhà dân."
Khe núi phía trước, có ánh đèn rải rác, lờ mờ trong cơn mưa.
Nhưng mà có thể xác nhận bên đó đúng là có người.
Bọn họ tìm được một con đường có thể đi xuống, nhưng trời đang mưa, lại còn là buổi tối, không nhìn rõ đường, đường núi cũng không phải quá dễ đi.
Cũng may, sau khi xuống chân núi một đoạn, rừng cây trở nên rậm rạp, chắn được một ít mưa.
"Aiss......"
Hoa Vụ bật đèn pin bỏ túi trong tay lên, quét qua phía Độ Hàn: "Sao thế?"
Độ Hàn đang nhìn xung quanh, không thấy gì hết, hắn dựa vào ánh đèn pin của Hoa Vụ nhìn xuống mu bàn tay: "Không có gì, có lẽ là cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472343/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.