Tác giả: Mặc Linh. Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân. Beta by DMP. ==== Không phải Đan Hữu cố tình ngó lơ bọn họ. Nếu là trước kia, Đan Hữu vẫn vui lòng cho bọn họ mặt mũi, dù sao sau này hắn phải tiếp nhận, còn phải dựa vào sự ủng hộ của bọn họ. Nhưng hôm nay thực sự là chuyện xảy ra có nguyên nhân. Đan Hữu sốt sắng đi vào, "Cha, xảy ra chuyện rồi." Khuyển Gia vốn dĩ đang nóng trong người, nghe thấy lời này của Đan Hữu, đáy lòng lộp bộp một cái, "Chỗ nào xảy ra chuyện?" "Ổ Đinh, bên Ổ Đinh xảy ra chuyện." "Ồ?" Khuyển Gia còn tưởng rằng phía bọn họ xảy ra chuyện gì, kết quả là đối thủ một mất một còn xảy ra chuyện, tảng đá trong lòng rơi xuống. Đêm nay Ổ Đinh giao dịch một lô hàng, xảy ra sự cố, bị cảnh sát chặn lại, còn bị bắt không ít người. Không biết cảnh sát lấy được tin tức chi tiết như thế ở đâu ra, ngay cả phía Ổ Đinh sắp xếp bao nhiêu người hình như cũng biết, chuẩn bị nhân viên rất đầy đủ. Mà phía cảnh sát cũng là lâm thời hành động, ngoài trừ tổng chỉ huy phụ trách, những người khác thậm chí không biết mục tiêu đêm nay là ai. Cho nên phía Ổ Đinh không hề nhận được tin. "Lô hàng kia là cho Anderson." Đan Hữu lại nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ Ổ Đinh không tìm ra được một lô hàng lớn như vậy cho Anderson, cha, con cảm thấy...... Đây là một cơ hội." Bọn họ vẫn luôn muốn Anderson trở thành khách hàng của bọn họ. Chỉ là Anderson và Ổ Đinh hợp tác rất ổn định, cũng không có sự cố gì. Bọn họ không có cơ hội nào. Khuyển Nha như suy nghĩ gì, không trả lời ngay. ...... ...... Thôn Bình Cốc. Anh Quan ngắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ đang bẻ cua hoàng đế, "Điện thoại của Khuyển Gia." Hoa Vụ nâng chén: "Chúc mừng chúng ta lấy đước vé vào cửa." Anh Quan cầm chén rượu trên bàn lên, cụng với Hoa Vụ một cái, hắn uống xong mới cười rộ lên. Chờ hắn cười đủ rồi, ngồi xuống đối diện Hoa Vụ, "A Âm, sao em biết Khuyển Gia nhất định sẽ giao chuyện này cho anh?" Hoa Vụ: "Bởi vì ngoại trừ anh, không còn ai khác." Phía trên anh Quan, cũng chỉ còn lại Khuyển Gia, Nhị Gia, cùng với thiếu gia Đan Hữu. Nhị Gia vẫn luôn phụ trách phương diện sản xuất, mặc kệ chuyện trên mặt bàn*. *chuyện bàn bạc, họp hành, đàm phán làm ăn. Khuyển Gia đã núp ở đằng sau rất nhiều năm, cho dù là vụ làm ăn lớn, cũng phải đến phút cuối cùng, lúc ván đã đóng thuyền, mới lộ diện. Mà Đan Hữu tiếp thu sâu đậm chân truyền của cha hắn, sẽ không dễ dàng ra mặt đi nói những việc này. Bây giờ thuộc hạ Hỏa Bưu và Lão Hầu Tử của hắn vừa làm hỏng việc. Khuyển Nha không có khả năng giao chuyện này cho bọn họ nữa. Lựa chọn cuối cùng chỉ còn có anh Quan. Anh Quan nếu lén đi tiếp xúc với Matthews, sau khi thành mới đi tìm Khuyển Nha, vậy đó chắc sẽ là một hồi sự cố. Khuyển Nha không thích có người tự ý hành động. "Nói không chừng anh còn có thể kéo khách hàng lần trước về lại." Hoa Vụ bẻ chân cua, cười tủm tỉm nói: "Song hỷ lâm môn nha." Anh Quan vỗ đầu trọc của mình một cái, "Từ đầu em đã kế hoạch thế rồi phải không?" Hoa Vụ chỉ cười cười, không có nói tiếp. "A Âm, em đúng là phúc tinh của anh đây." "Anh Quan, chuyện này làm xong, anh lại vui vẻ cũng không muộn." "Đúng...... Việc này vẫn chưa thành, khiêm tốn, khiêm tốn." ...... ...... Anh Quan rất nhanh đã rời khỏi thôn Bình Cốc. Hoa Vụ tạm thời thay thế anh Quan chưởng quản thôn Bình Cốc, cô nhân cơ hội tìm hiểu rõ tất cả tình hình dưới trướng anh Quan. Đương nhiên những việc này cô không nói cho ông chủ Tần. Xử lý một tiểu lâu la, không có ý nghĩa. Chỉ khi cấp trên cao nhất không còn, cô mới có thể thượng vị...... Không phải, mở rộng chính nghĩa! Có Hoa Vụ ở phía sau chỉ điểm, công việc của anh Quan tuy rằng không phải rất thuận lợi, nhưng cuối cùng vẫn thuyết phục được Matthews, thúc đẩy hai vị đại lão gặp mặt. Có vẻ như bàn chuyện hợp tác khá suôn sẻ. Lúc anh Quan trở về mặt mày hớn hở, trông rất đắc ý. Hoa Vụ nhắc nhở hắn khiêm tốn, lúc này anh Quan mới thu liễm một chút. Ổ Đinh bị tổn thất nặng nề về nhân sự và hàng hóa, đồng thời mất đi một khách hàng, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là vấn đề tôn nghiêm. Cho nên gần đây người của Ổ Đinh và người của Khuyển Nha, bởi vì một chút cọ xát nhỏ, sẽ biến thành sống mái với nhau. "Anh Quan, em phải rời khỏi một thời gian." "Gì?" Anh Quan khó hiểu: "Em gái, em muốn đi đâu?" "Em định sang nhà hàng xóm nằm vùng." "Nằm...... Nằm vùng?" Anh Quan bày mấy chữ 'tôi không hiểu' to đùng trên mặt, hoài nghi bệnh tình trợ thủ đắc lực của hắn có phải trở nặng rồi hay không. Lần trước tìm bác sĩ cho cô...... Nói cô không có vấn đề gì. Chẳng lẽ là lang băm? Da mặt anh Quan run run, sắp xếp lại ngôn ngữ: "A Âm, chuyện này có phải quá nguy hiểm không?" "Nguy hiểm đi kèm lợi lộc." Hoa Vụ ngửa đầu nhìn về phía không trung, giọng điệu thâm sâu: "Em là một nhà mạo hiểm." Anh Quan: "......" Cô là một người bệnh tâm thần mới phải? Mau gọi bác sĩ!! Hoa Vụ hạ quyết tâm muốn đi nằm vùng, làm nội bộ kẻ địch tan rã. "Em đi nằm vùng, vậy bên này làm sao bây giờ?" "Anh không có việc gì thì châm ngòi bọn họ là được." Hoa Vụ nói: "Hoàn thành việc có lẽ khó, châm ngòi ly gián anh Quan anh còn không làm được à? Thực sự có chuyện gì, anh cũng có thể liên hệ em, em chỉ là đi ra ngoài kinh doanh, cũng không phải mất tích." "......" Trời mẹ nó kinh doanh! Ai cần cô đi ra ngoài kinh doanh! Hơn nữa...... Vì sao hắn cảm thấy vài câu phía trước của cô là đang coi thường mình? Sau khi anh Quan khuyên can không có hiệu quả, định dùng sự thật đánh gãy ý tưởng này của cô: "Người bên kia đều biết em, em đi nằm vùng, ai tin?" Hoa Vụ quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hoà ái hiền từ, "Cho nên cần anh Quan phối hợp chút." Anh Quan: "......" Hắn phối hợp cái gì? ...... ...... "Lúc trước nếu không phải ông đây, mày mẹ nó đã sớm chết......" Rầm —— Mọi người nhìn Hoa Vụ hùng hổ đi ra từ bên trong, giọng nói đầy tức giận của anh Quan cũng theo đó mà vang lên. Anh Quan đuổi theo ra ngoài, "Mày có địa vị ngày hôm nay, đều là ông đây cho mày. Nguyên Âm, mày mẹ nó đừng có mà cho thể diện lại không cần." Hoa Vụ căn bản không để ý đến hắn, trực tiếp túm Độ Bách đang luyện trốn bao cát lên, nhét vào trong xe, trực tiếp rời đi. Mọi người: "......" Gì thế? "Đi đi, mày đi rồi thì đừng về nữa!" Anh Quan tức giận mắng một tiếng, cũng xoay người về phòng, tiếng đóng cửa rầm rầm vang lên. "Sao lại thế này?" "Không biết......" Rất nhanh bọn họ đã nghe được một chút tin tức. "Hình như là bởi vì...... Hình như là bởi vì trước đó anh Quan đáp ứng chị Âm cái gì, nhưng bây giờ đổi ý, hai người liền trở mặt." "Chuyện gì?" Người nói chuyện lắc đầu, chuyện này không biết. Nhưng chắc chắn không phải việc nhỏ. Bằng không vì sao anh Quan coi trọng chị Âm như vậy, lại vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với chị ta. Lúc người khác đang suy đoán, Hoa Vụ đã cùng Độ Bách rời khỏi thôn Bình Cốc. Cả đường đi Độ Bách mờ mịt, không biết đã xảy ra cái gì. "Chị với...... Họ Quan kia, cãi nhau?" "Gần như." "......" Độ Bách không rõ, vất vả lắm mới có địa vị như vậy, có thể có được càng nhiều tin tức, vì sao đột nhiên muốn trở mặt với anh Quan. Chuyện này không phù hợp với tư duy của người bình thường. Cậu trầm mặc: "Chị đây là muốn bỏ nhà ra đi?" Hoa Vụ tựa như bị cái từ này lấy lòng, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta phải đi lang thang, sau đó tìm một ngôi nhà mới, có người nhà mới." Mới cái gì? "A, thật là không thể chờ được đến lúc gặp người nhà mới......" Độ Bách: "......" Vì sao chị ta thế này lại có hơi đáng sợ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]