🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Người làm nhiệm vụ canh gác lối vào ngục bắt gặp dáng điệu tươi cười của Hoa Vụ, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ chỉ đi có vài phút thôi......
Hơn nữa người phụ nữ kia đang hấp hối, lồng sắt với cửa sắt là hai tầng đảm bảo, bọn họ nào biết rằng cô ta còn có thể chạy trốn.
Trước kia cũng chưa thấy ai chạy được mà!
Hoa Vụ giơ súng định bắn người.
Nếu không phải anh Quan đến cản nhanh, thì bây giờ đã là thi thể nằm trên mặt đất.
"Không phải chỉ là một phóng viên thôi sao, chạy thì chạy, chẳng phải chuyện gì lớn lao." Anh Quan còn chưa kịp tức giận, phải trấn an trợ thủ đắc lực của mình trước.
"Anh Quan, để cô ta chạy thoát sẽ rất phiền phức." Hoa Vụ chỉ vào hai người gác cửa: "Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, cần bọn họ làm gì nữa! Phế vật!"
Anh Quan: "......"
Hắn còn chưa tức giận đâu.
Anh Quan: "Quanh đây đều là rừng rậm, cô ta không chạy xa được. Dù có chạy ra được, cũng không nhất định có thể tới được nơi có người."
Ra khỏi thôn Bình Cốc, đều là rừng rậm hoang vu vắng vẻ.
"Anh Quan, làm việc không chặt chẽ sẽ bị người ta lợi dụng sơ hở." Hoa Vụ hận rèn sắt không thành thép, xoa eo, vẻ mặt muốn nói em là vì muốn tốt cho đại gia đình chúng ta, "Các chú đờ đẫn ra làm cái gì? Muốn chị đuổi theo à?"
Người vây quanh lập tức tản ra, chộp vũ khí đuổi theo người.
Chờ phần lớn đã đuổi theo, Hoa Vụ lại chỉ vào khổ chủ và người bị tình nghi của vụ thỏi vàng.
"Nhốt hai người này lại trước đi."
Hai người ngây ra, "Chị Âm...... Bắt chúng em làm gì?"
"Đang êm đẹp các chú lại quậy ra một chuyện như vậy, để người trốn thoát, ai biết mấy người có phải một đám hay không." Hoa Vụ cười lạnh một tiếng.
Lúc này hai người không rảnh lo nội chiến, "Anh Quan, chị Âm, em oan uổng mà, em căn bản không quen biết phóng viên kia."
Người còn lại cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Anh Quan, em không có quan hệ gì với cô ta cả."
"Anh Quan, em đi theo anh lâu như vậy, anh phải hiểu em chứ!"
"Anh Quan anh Quan, chuyện đêm nay, thật sự không liên quan đến em."
......
......
Độ Bách nhìn Hoa Vụ đem cả vụ việc trực tiếp ném cho hai người gây rối kia.
Đầu tiên là nghi ngờ bọn họ vì sao lại gây rối ngay lúc này, bảo bọn họ giải thích rõ ràng.
Cuối cùng lại phái người điều tra trong phòng bọn họ.
Sau đó đào được túi vàng dưới gốc cây cạnh nơi một trong hai người đó sống, bên trong còn có một tấm danh thiếp.
Mà tấm danh thiếp đó đúng là của nữ phóng viên kia.
Nếu không phải cậu biết chân tướng toàn bộ vụ việc, Độ Bách có lẽ cũng tin......
Thiết lập 'điên cuồng' trước đó của Hoa Vụ quá vững, không ai nghi ngờ cô.
Ngay cả anh Quan cũng chỉ cảm thấy cô vừa mới làm việc xong xuôi trở về, trong lòng không vui, lại gặp việc này, va vào họng súng của cô.
Theo như cô nói thì là, ai bảo nó xui xẻo.
Người phái đi đuổi theo nữ phóng viên trở về lúc bình minh, không ai tìm được nữ phóng viên kia.
Về phần hai người kia, chỉ có thể kêu oan nói chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ.
Hoa Vụ đưa ra ý kiến là nếu không biết rõ ai làm, vậy giết hết.
Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót.
Anh Quan cảm thấy việc này có điểm đáng ngờ, tạm thời không chấp nhận đề nghị của Hoa Vụ.
Hoa Vụ dường như cũng không một hai phải giết chết bọn họ, sau khi anh Quan bác bỏ đề nghị của cô, cô liền trực tiếp mặc kệ: "Em đây mặc kệ, anh Quan, anh tự đi lo liệu đi."
Anh Quan gật đầu: "Được, để chuyện này anh xử lý."
Anh Quan chờ Hoa Vụ đi, sai người đi xem xét ngục giam bên kia.
Nơi đây vẫn giữ nguyên như trước, chỉ khác là bên cạnh cửa sắt có một đoạn dây thép rơi ra..
Tâm phúc nhặt đầu dây thép lên: "Hẳn là cô ta dùng cái này mở khóa."
"Một phóng viên còn có thể làm được cái này?"
"Một vài phóng viên cũng có tuyệt chiêu trong người." Có vài phóng viên muốn công bố sự thật, đúng thật là có chút bản lĩnh. Tâm phúc nói: "Nhưng chúng em đã lục soát người...... Không biết cô ta đặt ở chỗ quái nào."
"Hai ngày này có ai đi vào?"
"Không ai, chỉ có đưa cơm......" Tâm phúc nhớ tới một việc: "A, đúng rồi, cái thằng nhóc chị Âm nuôi bị chị ấy ném vào, nhưng bị đánh rất thảm, bây giờ còn đang dưỡng thương."
"Cậu cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới nó không?"
Tâm phúc khó hiểu: "Đêm qua chị Âm vẫn luôn ở cùng anh, thằng nhóc kia cũng ở trong phòng dưỡng thương, không có gì bất thường. Huống chi, vì sao chị Âm lại muốn làm như vậy?"
Nói như này không hợp lí chút nào.
Trong khoảng thời gian này chị Âm chưa từng muốn cứu ai, bắt được ai thì xử người đó, bất kể là người phe nào.
Theo lời anh Quan nói thì chính là sát tâm càng ngày càng nặng.
Anh Quan: "......"
Anh Quan cẩn thận nhớ lại những gì vị trợ thủ đắc lực này đã làm trong thời gian gần đây......
Hắn cảm thấy nếu không phải mình ngăn lại, cô có thể ra nảy ra càng nhiều ý xấu, làm ra chuyện càng lớn hơn.
Đại khái anh Quan cũng không tìm được một lý do thích hợp.
Anh Quan nói: "Chắc là anh nghĩ nhiều...... Có phải nó lén chơi đồ không?"
Luôn cảm thấy có đôi khi cảm xúc của cô rất hưng phấn.
Đặc biệt là lúc có khả năng làm chuyện xấu......
Tâm phúc lắc đầu: "Không có, chị Âm không dính đến thứ kia."
Anh Quan cau mày: "Vậy hôm nào đó, hẹn bác sĩ cho A Âm."
Tâm phúc: "Chị Âm khó chịu ở đâu sao?"
Quan ca chỉ vào đầu.
Tâm phúc: "......"
Vậy hẹn bác sĩ khoa thần kinh?
......
......
Vài ngày sau.
Nữ phóng viên vẫn chưa bị bắt lại.
Hai người kia không biết là bị điều đi đâu, hay là bị anh Quan xử lý, dù sao sau đó Hoa Vụ cũng không gặp lại họ.
Độ Bách đi theo những người khác bắt đầu huấn luyện.
Hoa Vụ nói, cậu cần có một thân thể khỏe mạnh, và nhiều kỹ năng hơn, mới có thể làm chuyện lớn hơn nữa.
Nhưng......
Những người khác cảm thấy Hoa Vụ giống như đang dùng Độ Bách làm trò tiêu khiển hơn.
Mỗi ngày huấn luyện làm người ta đến chật vật không chịu nổi, cô ngồi một bên chế giễu.
Thậm chí cô còn để Độ Bách làm bia ngắm.
Ví dụ như hiện tại......
Nhà sàn, tâm phúc của anh Quan nhìn đám người bên ngoài đang ồn ào vây quanh một chỗ, cùng với Hoa Vụ đang chơi đến hăng say: "Anh Quan, anh nói xem...... Chị Âm có phải một tên biến thái không?"
Đứa nhỏ kia cũng thật thảm, ngày nào cũng trở về với vết thương chồng chất, trên người không chỗ nào lành lặn.
Anh Quan không bình luận gì, "Bên kia có tin tức gì?"
Tâm phúc nhanh chóng nói: "Khuyển Gia để anh Hỏa đi tiếp đón, chỉ sợ...... Không có chuyện của chúng ta."
Khách hàng mới này, nếu có thể đàm phán thành công, thì đó chính là một mối làm ăn lớn.
Nhưng Khuyển Gia không để cho bọn họ đi......
Anh Quan niết gan bàn tay trầm tư, không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi thở ra, "Anh cảm thấy A Âm nói đúng, chúng ta phải nghĩ cách."
Anh Quan bảo tâm phúc gọi Hoa Vụ còn đang chơi lên.
"Anh Quan, sao thế?" Hoa Vụ vào nhà, nhận lấy khăn tâm phúc anh Quan đưa, lau tay, sau đó mới ngồi xuống.
Anh Quan rót cho cô một tách trà: "Khách hàng mà lần trước anh nói, Khuyển Gia đã để Hỏa Bưu đi tiếp đón."
"Ừm, xem ra là chúng ta không có đất diễn." Hoa Vụ nhấp một ngụm trà.
"Anh cảm thấy lần trước em nói đúng, chúng ta phải nghĩ cách khác."
Hoa Vụ nhướng mày, giơ cao chén trà trong tay: "Thà làm đầu gà."
Anh Quan nâng chén chạm vào chén của cô, rất hiểu ý mà nói tiếp: "Không làm đuôi phượng."
—— Ngắm hoa trong sương ——
Ngày thứ hai của tháng tám, bầu vé tháng thôi ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.