Loại hàng còn chưa được đưa ra thị trường thế này, đối với bọn họ mà nói, giống như củ cải mọc dưới đất, cho nên Hoa Vụ muốn lấy đi một người, cũng không ai nói gì. Không ai sẽ vì một củ cải, đi đắc tội đại hồng nhân dưới trướng anh Quan. Sau khi anh Quan biết, Hoa Vụ dùng câu 'nó khá thú vị' để giải thích qua loa cho xong. Anh Quan gọi cậu thanh niên lên hỏi, biết được cô cố ý để đứa bé kia chạy, còn suýt để con chó cắn chết đứa bé đó, liền để mặc cô. ...... ...... Độ Bách tỉnh lại phát hiện mình ở trong một căn phòng rất sạch sẽ, tay chân đều không bị trói buộc. Cậu xoay người ngồi dậy, nhảy xuống giường, như con khỉ tới gần cửa sổ. Cậu đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài. Trên mảnh đất trống bên ngoài có nhân viên vũ trang tuần tra, xung quanh người ngồi hoặc đứng không ít, đây là một nơi phòng thủ nghiêm mật. Rầm —— Cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, Độ Bách đối mặt với người bên ngoài. "Tỉnh rồi hả?" Cậu thanh niên cười hì hì nói: "Tỉnh thì đi ra đi." Độ Bách: "......" Biết mình chạy không thoát, rất nhanh Độ Bách đã ra khỏi phòng. Cô gái mặc váy dài màu đen, ngồi trên hành lang ngoài cửa, ghế bập bênh lắc nhẹ, váy đen như làn nước lay động. Độ Bách nhìn chằm chằm Hoa Vụ: "Chị muốn làm gì?" "Không phải tối hôm qua chị đã nói với cậu rồi à." "Tôi có chết, cũng sẽ không làm việc cho chị!" Độ Bách rất có cốt khí. "Trẻ con không nên hơi một tí đã chết hay không chết." Hoa Vụ từ từ nói: "Chết vẫn nhẹ nhàng, còn sống không bằng chết......" Cậu thanh niên từ bên cạnh đi tới, trong tay cầm một cái ống tiêm. Sắc mặt Độ Bách trong nháy mắt trắng bệch. Đứa bé đối mặt với sự tấn công của hai con chó lớn, đối mặt chuyện sống chết cũng không sợ, lúc này trong đáy mắt hiện rõ vẻ sợ hãi. Cậu lui về sau, lại bị người không biết ở phía sau lúc nào nắm lấy bả vai, giữ chặt cậu trước mặt Hoa Vụ. Hoa Vụ bảo cậu thanh niên đưa ống tiêm cho cô, "Cậu muốn tự do đi theo bên người chị, hay là muốn như vậy?" Kim tiêm ánh lên tia sáng lạnh lẽo lại gần nó, Độ Bách lắc đầu: "...... Đừng." Hoa Vụ: "Cho nên câu trả lời của cậu là?" "......" "Tôi...... Tôi đi theo chị." Hoa Vụ vừa lòng cười cười: "Chị biết cậu sẽ có lựa chọn chính xác mà." Người phía sau ấn nó lại, đá đầu gối cậu khuỵu xuống, bắt cậu quỳ xuống mặt đất, túm tóc cậu. Độ Bách vẫn chưa biết bọn họ muốn làm gì, đã bị nhét một thứ vào trong miệng. Chất lỏng trong ống tiêm bị đẩy vào khoang miệng cậu. Chất lỏng lạnh lẽo có vị ngọt nhè nhẹ. Khóe mắt cậu thoáng thấy khuôn mặt cười khoái trá của cô gái, "Ngọt đó." "......" Là nước đường. Người túm phía sau buông nó ra, cả người Độ Bách mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất. Biến thái...... Biến thái!! "A Âm, đừng đùa nữa, lại đây." Anh Quan đứng ở đối diện gọi cô. Hoa Vụ đặt ống tiêm vào tay Độ Bách: "Nhìn đi, khuất phục một chút, cũng không phải chuyện gì xấu. Vì lần đầu tiên khuất phục của cậu, giữ làm kỷ niệm đi." Sau khi Hoa Vụ rời đi, những người khác cũng tan. Độ Bách ngồi dưới đất, không ai quản cậu. Bọn họ cũng không lo cậu sẽ chạy. Độ Bách nắm chặt ống tiêm trong tay, cậu nhất định phải thoát khỏi nơi này...... Anh trai...... Anh trai còn đang đợi cậu trở về. Độ Bách tạm thời không chạy thoát được, rất thức thời quay trở lại phòng. Ước chừng hơn một giờ sau, Hoa Vụ từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm một bộ quần áo. "Thay." Trên người Độ Bách rất dơ, ngay cả khi thay quần áo mới, nhìn qua vẫn là một đứa bé bẩn thỉu. Hoa Vụ khoanh tay đánh giá nó: "Mấy tuổi rồi?" Độ Bách rũ đầu, tựa như đã tiếp nhận tình cảnh của chính mình: "Mười ba." "Tên là gì?" "Tiểu Bách." "Họ?" "Không có, mấy đứa như chúng tôi không có họ." Độ Bách nói: "Tôi chỉ được gọi là Tiểu Bách." Hoa Vụ gật đầu, không có hỏi đến cùng: "Được, Tiểu Bách." "Tiểu Bách, chị đây là cứu cậu." Hoa Vụ nắm lấy bả vai Độ Bách, "Cậu có biết kết cục của những người khác là thế nào không? Cậu còn sống là may mắn nhất, đừng có vô ơn." Độ Bách: "......" Độ Bách hít một hơi, "Chị muốn tôi làm gì?" Hoa Vụ đi quanh nó hai vòng, ánh mắt kia của cô giống như đánh giá thịt heo trên thớt. Cuối cùng, trong ánh mắt khó hiểu của Độ Bách, mỉm cười rời đi. Hoa Vụ không hạn chế hành động của Độ Bách. Những người khác cũng không thèm để ý, không cảm thấy đứa nhỏ như vậy có thể làm được cái gì. Hơn nữa chị Âm cả ngày lăn lộn nó như vậy...... Bọn họ đều cảm thấy chị Âm thực sự là biến thái. ...... ...... Một tháng sau, Lệ Thành. Hoa Vụ đeo kính râm lớn, hai tay đút túi, đi vào một cửa hàng trái cây ven đường. Trong cửa hàng không có khách, ruồi bọ bay thành từng bầy trong những hộp hoa quả thối trên mặt đất bên cạnh. Độ Bách đi theo sau Hoa Vụ, nhìn trái nhìn phải. Hôm nay cô không mang những người khác, nếu muốn chạy...... Hôm nay là cơ hội tốt nhất. Nhưng Độ Bách không chắc chắn có phải cô đang thử mình hay không, cho nên cậu không dám manh động. Hoa Vụ vào cửa hàng trái cây, tay chọn bừa một quả táo: "Hôm nay trái cây có tươi không?" "Tươi, sao lại không tươi được, đều là vừa được đưa tới." Người đàn ông ngồi ở phía sau không hề ngẩng đầu lên, đôi mắt sắp dán lên màn hình, "Bên trái bên trái, mày mẹ nó bị ngu à?" Hoa Vụ: "Sao tôi thấy không tươi nhỉ?" "Tôi nói em gái này, cô kén chọn à?" Người đàn ông liếc cô một cái: "Mua thì mua không mua thì thôi, đừng có kiếm chuyện ở đây, cô cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai." "Cân cho tôi ít táo vàng." "Mày mẹ nó có biết chơi không vậy, có được không......" Giọng người đàn ông dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hoa Vụ: "Táo vàng? Thứ đó rất hiếm, cô muốn bao nhiêu?" "Hai quả." "Dùng làm gì?" "Một quả biếu thần linh, một quả biếu chính mình." Người đàn ông cất điện thoại đi, thăm dò nhìn bốn phía, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô: "Nguyên Âm?" Hoa Vụ kéo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, mi mắt cong cong cười, "Làm sao, không giống à?" "......" Người đàn ông lấy cái túi, cho đại một ít trái cây vào rồi nhét vào đó một tấm thẻ nhỏ, "21". Hoa Vụ lấy tiền tính tiền, xách túi rời đi. Độ Bách: "Chị bị ông ta lừa rồi phải không?" "Sao?" "Lúc nãy cân hiện 18." Độ Bách nói, "Ông ta lấy của chị nhiều tiền hơn." Lúc nãy Độ Bách đứng đằng xa, không nghe thấy Hoa Vụ đang nói gì với người đàn ông đó, nhưng nó nhìn thấy số trên cái cân. Gian thương như vậy ở khắp nơi trong Lệ Thành. Hơn nữa toàn là ép mua ép bán. "Bị thiệt là phúc." "......" Lần trước cô bị thiệt đã xử luôn người đó rồi. Độ Bách nhớ tới tình huống lúc đó, trong lòng còn sợ hãi. Cô nói ra tay là ra tay, cả người được gọi là anh Quan kia cũng không ngăn được cô, cuối cùng còn phải nhỏ nhẹ trấn an cô. Chờ đến chỗ không người, Hoa Vụ lấy tấm thẻ ra, đưa túi cho Độ Bách, "Ăn đi." Tấm thẻ là danh thiếp của một khách sạn nhỏ. Hoa Vụ cất thẻ đi, "Còn sớm, chúng ta đi làm chính sự trước, địa chỉ ở đâu?" Độ Bách lấy ra một tờ giấy trên người mình, đưa cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]