Tác giả: Mặc Linh. Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân. Beta by dmp. ==== Kỳ nghỉ đông chỉ có một tháng, Hoa Vụ đã lên kế hoạch học tập cho Phó Việt. Ban ngày Phó Việt còn rất phối hợp, nhưng mà buổi tối, cô không để ý một cái, người liền chạy mất. Hoa Vụ ngồi xổm ở quầy bàn quà vặt, nhìn con chó vàng lớn nằm bên cạnh, cùng với chiếc xích sắt đằng sau nó...... Nên tìm sợi dây xích cho Phó Việt, buộc lên người hắn. Hoa Vụ ăn xong một viên kẹo, đợi người phía trước nói chuyện điện thoại xong, liền gọi cho Khổng Gia Hào. "Em gái Tiểu Trà?" Người đối diện hiển nhiên đã quen thuộc, dùng điện thoại công cộng gọi cho hắn, chỉ có Hoa Vụ, "Có chuyện gì vậy? Ai...... Em đợi chút, anh không nghe rõ!" Khổng Gia Hào chính là một trong những 'hồ bằng cẩu hữu' để lại số điện thoại cho Hoa Vụ lần trước. Đầu bên kia điện thoại có rất nhiều tạp âm nhỏ, "Anh Việt? Anh...... Anh không biết, anh chưa từng gặp hắn." Khổng Gia Hào ngắt điện thoại, xuyên qua đám người, đến quầy bar tìm được Phó Việt. Phó Việt mặc đồng phục, đứng ở quầy bar pha chế rượu. Bộ đồng phục màu đen, mặc trên người thiếu niên vừa vặn, động tác nước chảy mây trôi, dường như đã được chỉnh tăng tốc, khiến người xem hoa mắt. Khổng Gia Hào đẩy hai người phụ nữ đang đứng ở chỗ đó ra, gào lên với Phó Việt: "Anh Việt, vừa rồi em gái anh gọi điện tìm anh." Phó Việt không lập tức lên tiếng, mà đặt một chén rượu lên bàn, đẩy cho người khách đang chờ, sau đó mới nhìn về phía Khổng Gia Hào: "Em ấy nói cái gì?" "Không nói gì, chỉ hỏi xem anh ở đâu, anh yên tâm, em nói với em ấy là anh không ở cùng bọn em." "Còn gì nữa?" "Hết rồi." "Em ấy không hỏi cái khác?" Khổng Gia Hào lắc đầu tỏ vẻ không có. Phó Việt tỏ vẻ đã biết, đuổi Khổng Gia Hào đi. Chờ ết giờ làm việc, đã là hơn hai giờ sáng. Đám Khổng Gia Hào ngồi xổm ven đường chờ hắn, thấy hắn ra tới, lập tức vây quanh, "Anh Việt, uống rượu đi? Mẹ nó, chỗ này của anh quá đắt, chúng em tiêu không nổi. Vẫn là quán ven đường thích hợp với chúng em." "Không được, tôi phải đi về." "Anh Việt...... Gần đây anh sao thế? Cũng không chơi với bọn em nữa...... Ban ngày gọi anh không ra, buổi tối anh cũng không tới!" "Quá mệt, có rảnh rồi nói sau." Phó Việt phất tay với bọn họ, nhanh chóng rời đi. Đám người Khổng Gia Hào trợn tròn mắt. ...... ...... Phó Việt về đến nhà, rón rén đóng cửa lại. Phòng khách không bật đèn, hắn đi về phía phòng ngủ của Hoa Vụ, thử đẩy cửa, thấy có thể đẩy ra, lặng yên không tiếng động đi vào. Trên bàn học là sách giáo khoa đang mở ra và bài thi, bút, cục tẩy rơi lung tung trên bàn. Ánh trăng rọi vào một tia sáng qua khe hở của tấm rèm chưa được kéo kín. Phó Việt đứng ở mép giường, chăm chú nhìn người đang ngủ say trên giường. Lúc Phó Việt vào Hoa Vụ đã tỉnh ngay, cô sờ dao dưới gối đầu, nếu Phó Việt nổi điên, cô cũng có thể chế ngự hăn. Nhưng Phó Việt chỉ đứng ở mép giường, cũng không làm cái gì. Khoảng mười phút, Phó Việt mới khom lưng sửa sang chăn lại giúp cô, sau đó rời phòng. Hoa Vụ: "???" Hơn nửa đêm phát điên cái gì? ...... ...... Phó Việt trở lại phòng của mình, bật đèn, lấy tiền lương kết toán từ trong túi ra đếm, ném vào một cái hộp trong ngăn kéo rồi khoá lại. Không khoá lại, sẽ bị Hoa Vụ động đến. Cô như là cảm thấy tiền của hắn là nhặt được trên mặt đất vậy. Đương nhiên, cô cũng không tiêu loạn, đều là chi tiêu bình thương —— ngoài trừ mua sách bài tập. Phó Việt suy nghĩ một lát, mở hộp ra, rút ra mấy tờ tiền lẻ, nhét vào trong túi. Nuôi một cô em gái thật sự rất tốn sức. Hắn ngồi trên mép giường, đôi tay chống đầu gối bụm mặt, hơi mỏi mệt cả tinh thần lẫn thể xác. Phó Việt ngủ lúc 3 giờ sáng, 8 giờ mới rời giường, đi xuống lầu mua bữa sáng, sau đó gọi Hoa Vụ ăn sáng. "Buổi tối anh làm gì?" Hoa Vụ cầm áo khoác hắn ra, đôi tay co lại trong tay áo khoanh tay, cả người trông càng nhỏ. Thời tiết gần đây rất lạnh, quần áo cô đều không quá vừa vặn, cô liền dùng tạm áo khoác của hắn. Áo khoác hắn cũng chỉ có hai cái, cho nên hai người đều là thay nhau mặc. Phải mua quần áo mới cho cô...... Tâm trạng Phó Việt lại nặng nề hơn chút, trên mặt hơi mất kiên nhẫn: "Không làm gì cả." "Quầng thâm mắt này của anh......" Hoa Vụ chỉ bên dưới mắt hắn, "Giống như bị người ta thải âm bổ dương." Khoé miệng Phó Việt run rẩy, chỉ là có hơi xanh đen chút, nào có nghiêm trọng như cô nói. "Anh trai, anh đừng ở bên ngoài làm...... Làm loại chuyện này. Chúng là tuy nghèo, nhưng cũng có chí khí, phải dựa vào đôi tay của chính mình kiếm tiền." "Loại chuyện nào?" Hoa Vụ làm mặt quỷ, "Anh tự hiểu." Phó Việt không cảm xúc xách cô vào phòng vệ sinh: "Rửa mặt đánh răng, đừng nói chuyện lung tung." Hoa Vụ rửa mặt xong ra ngoài, ngồi ở bàn ăn trước, đột nhiên cảm thán một tiếng: "Khi nào chúng ta mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc đây." Phó Việt vùi đầu ăn, cản bản không quan tâm cô. Lâu lâu cô sẽ nói một câu như vậy. Bên kia Hoa Vụ cảm thán hằng ngày xong, ngay giây sau liền nói: "Hôm nay ôn tiếng Anh và toán học." Phó Việt đáp có lệ một tiếng. Hoa Vụ nói xong lịch học, chuyển đề tài: "Cho nên buổi tối rốt cuộc anh làm gì? Hơn nửa đêm không về nhà, là cái nhà này không ấm áp sao?" Hoa Vụ đánh giá xung quanh, chán nản nói: "Là cái nhà này không đủ ấm áp, chỗ nào cũng lọt gió, không giữ được anh." Hoa Vụ nhìn anh trai lọt gió đáng lo, càng uể oải. "Sáng tinh mơ em đừng nổi điên nữa." Phó Việt đưa sữa đậu nành tới khoé miệng cô, cau mày nói: "Lạnh rồi, uống nhanh đi." Hoa Vụ giữ tay hắn, uống nốt hai ngụm sữa đậu nành cuối cùng. Đầu ngón tay Phó Việt thuận tay lau khoé miệng cô. Hoa Vụ nhìn hắn, Phó Việt tự nhiên thu tay lại: "Dính đồ ăn." "....." Hoa Vụ nhìn kỹ hai mắt hắn, hơi cảnh giác: "Phó Việt, em là em gái anh." Phó Việt không thể hiểu được, cười lạnh một tiếng: "Không thì sao? Em còn muốn làm chị gái tôi? Hay em muốn làm cha tôi?" Hoa Vụ trợn tròn mắt, do dự mở miệng: "Nếu anh có yêu cầu đặc biệt này......" "Câm miệng." "......" Hoa Vụ ăn xong bữa sáng, lúc đứng dậy, nói một câu: "Anh nhớ rõ em là em gái anh thì tốt." Giọng điệu Phó Việt ác liệt trả lời một câu: "Không để em chết đói đâu." Hoa Vụ: "......" Có thể là Phó Việt phát hiện mua bữa sáng bên ngoài có hơi đắt, tuần thứ hai bắt đầu tự làm, chất lượng thức ăn lại giảm xuống, khiến Hoa Vụ cảm nhận được xã hội hiểm ác. ...... ...... Phó Việt không có nói buổi tối hắn đi làm cái gì, nhưng Hoa Vụ rất nhanh đã rõ ràng. Hoa Vụ vẫn luôn cảm thấy tiền Phó Việt là lấy được do thu phí bảo hộ, bằng không cũng là hắn cùng đám anh em kia không biết làm ra như thế nào. Không ngờ hắn vậy mà làm công. Vì nhà lọt gió không lọt gió nữa, Hoa Vụ cam chịu buổi tối hắn đi làm công, chỉ là ban ngày sẽ dành ra một ít thời gian để hắn ngủ. Cô cẩn thận giúp hắn học bù, trợ giúp hắn đi lên chính đạo, trở thành một người tốt tích cực hướng về phía trước, hắn đóng một ít phí học bù không quá phận nhỉ? Bên ngoài giáo viên dạy một kèm một đều thu phí theo giờ! Cho nên Hoa Vụ cảm thấy không quá phận. Tương lại của mình nên do chính mình cố gắng tạo nên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]