Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by dmp.
====
"Đúng vậy."
Phó Việt đi qua đó, nhìn mặt sông, giọng nói lãnh đạm, "Tôi đẩy hắn xuống."
"......"
Ồ!
Mi thì kinh rồi!
Ta còn chưa đánh gãy chân đâu!
Cần mi đẩy sao? Mỗi mi có tay đúng không?
Phó Việt thấy trong mắt thiếu nữ sự kinh ngạc và cạn lời, nhưng không có sợ hãi.
Hoa Vụ chống lan can, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Cô nói: "Em sai rồi."
Trong tròng mắt đen nhánh của Phó Việt vừa hiện lên một tia sáng, bị hắn rũ mi che khuất đi, hỏi đầy ẩn ý: "Em sai cái gì?"
"Em không nên cảm thấy anh bây giờ là bình thường." Hoa Vụ ngẩng đầu, nặn ra một cười công nghiệp: "Hôm nay trở về bắt đầu học bù, anh phải tiếp nhận 9 năm giáo dục bắt buộc!"
Phó Việt: "???"
Hoa Vụ nghĩ rằng Phó Việt ít nhất phải bước vào lớp 12, mới bắt đầu làm bậy.
Rốt cuộc khoảng thời gian này, là lúc hắn mất tích.
Ngày thường cô cũng có quan sát, ngoài trừ hơi cáu kỉnh, đánh người đều tránh đi chỗ hiểm, chứng minh hắn vẫn có lý trí giống người bình thường.
Cho nên cô cảm thấy, có thể giải quyết hai rắc rối Giang Đồ và Nguỵ Khải Phi trước......
Hoa Vụ bình tĩnh trở lại, lại lần nữa hỏi hắn: "Nguỵ Khải Phi ở đâu?"
Nếu Phó Việt thực sự giết người, chắc còn muốn kéo cô đi nhìn thi thể.
Phó Việt cũng không ngạc nhiên khi Hoa Vụ không tin những gì hắn vừa nói, "Em đến đây là vì hắn, hay vì tôi?"
Gió sông thổi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472305/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.