🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Đồ hoàn toàn không thể ngờ được, em gái hàng xóm sẽ biến thành bạn học cùng lớp với mình.
Du Yên, bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn thân chọc chọc cô: "Đây không phải vị học muội lần trước đó sao, em ấy lại có thể nhảy lớp...... Thành tích của em ấy tốt như vậy sao? Đây là thần đồng ư?"
Giang Đồ: "......"
Cô không quá rõ.
Nhưng trong ấn tượng, hình như...... Không phải quá tốt nhỉ?
Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp đã bảo Hoa Vụ chọn một chỗ ngồi trước, chờ lần thi tháng sau lại điều chỉnh.
Lớp học có ba vị trí trống.
Một chỗ trên bàn có sách, rõ ràng là có người.
Hai chỗ khác, một chỗ là bên cạnh Phó Việt, một chỗ là đằng sau Ngụy Khải Phi.
Đúng, Ngụy Khải Phi cũng ở lớp này.
Hoa Vụ đương nhiên là chọn —— đằng sau Ngụy Khải Phi.
Chủ nhiệm lớp bảo Hoa Vụ đi xuống, lại nhắc nhở cô: "Sau tiết tự học đi nhận sách và đồng phục."
Hoa Vụ kéo ghế ra, ngồi xuống trong ánh mắt tò mò của bạn ngồi cùng bàn, lại quay đầu chào hỏi Ngụy Khải Phi: "Lại gặp mặt rồi."
Ngụy Khải Phi xấu hổ cười cười, "Sao em lại nhảy lớp?"
"Thành tích tới, tự nhiên nhảy."
"......"
Cái gì mà thành tích tới, tự nhiên nhảy?
Đây không phải nhảy một lớp......
Là từ cấp 2 lên thẳng lớp 11 đó!
Ngụy Khải Phi cảm thấy Hoa Vụ cho hắn cảm giác có hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra được là kỳ quái chỗ nào.
"Tự học đi, đừng nói nữa." Chủ nhiệm lớp gõ xuống bàn, nhắc nhở mọi người còn đang châu đầu ghé tai.
Ngụy Khải Phi quay đầu lại.
Ngồi cùng bàn với Hoa Vụ là một nam sinh rất đáng yêu, cậu ta hơi tò mò quan sát cô, đối diện với tầm mắt của Hoa Vụ, cũng không tránh, ngược lại cười một cái, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu.
"Xin chào." Cậu ta chủ động cống hiến sách: "Chúng ta có thể xem cùng nhau."
"Tiết tự học không đọc sách cũng không sao nhỉ?"
Nam sinh sửng sốt, phản ứng lại bản thân đây là bị từ chối, cậu ta hơi thất vọng lấy sách về.
Nam sinh lật hai trang sách, lại nói: "Chắc em không biết nhận sách cấp 3 ở chỗ nào đúng không? Để tan học anh dẫn em đi."
Hoa Vụ từ chối khéo: "Không cần, cảm ơn."
Nam sinh: "......"
......
......
Toàn bộ tiết tự học Hoa Vụ đều nhìn Ngụy Khải Phi đằng trước, bạn cùng bàn cũng nhịn không được mà nhìn Ngụy Khải Phi.
Cậu ta không rõ, vì sao Ngụy Khải Phi có thể khiến cho bạn ngồi cùng bàn mới chú ý đến.
Cảm giác tồn tại của Ngụy Khải Phi trong lớp học không cao, diện mạo cũng không phải là quá xuất chúng.
Tiết tự học kết thúc, Hoa Vụ đứng dậy chuẩn bị đi nhận sách, Giang Đồ gọi cô: "Muốn đi nhận sách à? Chị đi với em......"
"Không cần đâu chị Giang Đồ, anh của em sẽ đi với em." Hoa Vụ chỉ vào Phó Việt đang định vào cửa.
Phó Việt đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Hoa Vụ trong phòng học, cảm thấy bản thân hoa mắt.
Bằng không vì sao vừa mới hết giờ, trong phòng học lại xuất hiện đứa em hờ kia của hắn?
Hoa Vụ đi xuyên qua đám bạn học hóng hớt, đi đến trước mặt Phó Việt.
Phòng học không hiểu sao lại yên tĩnh lại.
Giống như là bị người ta ấn nút tạm dừng.
Phó Việt lôi cô đi sang bên cạnh: "Sao cô lại ở chỗ này?"
"Đi học chứ sao." Hoa Vụ kiêu ngạo nói: "Em chưa nói cho anh nhỉ, em nhảy lớp, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là bạn cùng lớp."
"???"
Nhảy lớp?
Cô từ cấp 2 nhảy đến lớp 11?
Đùa cái gì vậy?
Phó Việt cảm thấy bản thân đang nằm mơ, hắn lén véo mình một cái.
Nhưng mà ngoại trừ đau, hoàn toàn không có dấu hiệu thoát khỏi cảnh trong mơ.
Không phải mơ......
Phó Việt bị bắt tiếp thu sự thật là mình không phải đang nằm mơ, giọng điệu oán hận lại bất lực: "Sao cô nhảy lớp được?"
Hoa Vụ làm bộ suy tư một chút, đưa ra một câu trả lời đậm chất thần kinh: "Em là một thần đồng ẩn mình."
"......"
Phó Việt không quá muốn tiếp thu sự thật Hoa Vụ đã nhảy lớp này.
Sao hắn lại không biết em gái hờ này có thành tích tốt như vậy?
Tốt đến mức có thể nhảy lớp.
Dáng vẻ trước kia, đều là ngụy trang?
Vậy ngụy trang cũng quá tốt rồi đó.
Hắn ngược lại càng nghiêng về một đáp án khác hơn —— cô ta không phải Giang Trà thật sự.
Nhưng nếu là cái đáp án này, vậy đây là sự kiện thần quái.
Cái suy đoán thái quá này, cũng không khiến Phó Việt sinh ra bao nhiêu sợ hãi, hắn ẩn ý nhìn kỹ cô gái nhỏ trước mặt.
Ánh mắt kia lộ ra vài phần tà ác vặn vẹo quái dị.
Hoa Vụ nâng đôi mắt lên, nhìn về phía anh trai cặn bã ở đối diện, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, lộ ra bộ dạng nguy hiểm như vậy.
Chậc chậc......
Khoé môi Hoa Vụ như có như không cong lên, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, túm lấy tay áo hắn, bảo Phó Việt mang mình đi nhận sách và đồng phục mới.
"Không rảnh."
Cảm xúc dưới đáy mắt Phó Việt rút đi như thủy triều, chỉ còn lại có nóng nảy, hắn không muốn đi, chuẩn bị vào phòng học.
Hoa Vụ càng dùng sức túm chặt hắn, im lặng nhìn hắn.
Ánh mắt của thiếu nữ bình tĩnh, lại làm Phó Việt cảm nhận được một cảm giác áp bức lạ lùng, con ngươi đen nhánh kia, cất giấu lạnh lẽo sâu không thấy đáy.
Cô ta tuyệt đối không phải là Giang Trà.
......
......
Cuối cùng Phó Việt không biết là thỏa hiệp, hay là cảm thấy ở trên hành lang lôi kéo, bị bạn học nhìn rất khó chịu, đưa cô đi nhận sách.
Sách có thể nhận miễn phí, nhưng đồng phục thì không được.
Hoa Vụ chọn số đo của mình xong, giống như nhà giàu mới nổi vung tay lên: "Anh, đưa tiền."
"Dựa vào cái gì?"
"Em là em gái của anh nha." Thiếu nữ ôm đồng phục, cười vô cùng ngoan ngoãn, "Anh không nên tiêu tiền cho em sao?"
"......"
Cái gì mà nên hay không nên?
Cô là em gái của tôi chắc?!
Hoa Vụ bày ra tư thế dù sao em cũng không có tiền, hôm nay anh không đưa không được.
Phó Việt siết chặt nắm tay, nén giận để không đấm một phát qua.
Trên người hắn cũng không có nhiều, chỉ có thể mang vẻ mặt u ám đi thương lượng với giáo viên.
Đều là học sinh trường học, giáo viên vẫn rất hiểu lý lẽ, cho bọn họ cầm về trước, sau đó giao cho giáo viên chủ nhiệm bổ sung là được.
Phó Việt ôm sách trở lại phòng học với Hoa Vụ.
"Đệt!"
Có người chửi nhỏ một tiếng, bởi vì phòng học rất yên tĩnh, một tiếng kia liền có vẻ đột ngột.
Phó Việt liếc mắt về bên kia một cái, lạnh mặt đi vào, trực tiếp ném sách ở chỗ ngồi bên cạnh hắn.
"Em ngồi bên kia." Hoa Vụ chỉ xuống vị trí của mình.
Phó Việt đá ghế một cái, trực tiếp ngồi xuống, không để ý đến cô.
"......"
Được thôi.
Anh trai đáng lo còn cần dạy dỗ đàng hoàng.
Hoa Vụ tự dọn sách của mình qua, ngồi trên ghế thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Bạn cùng bàn cẩn thận lại dè dặt hỏi: "Em và Phó Việt rất thân sao?"
"Cũng tạm."
"......"
Có thể khiến cậu ta giúp em dọn sách, cái này hình như cũng không chỉ là 'thân' bình thường đâu nhỉ?
Bạn cùng bàn có hứng thú rất lớn với Hoa Vụ, mặc dù bị Hoa Vụ từ chối, cậu ta cũng bám riết không tha phóng ra ý tốt, nỗ lực làm một người bạn cùng bàn tốt.
Tiết học buổi sáng kết thúc, bạn học trong lớp, dù nhiều hay ít cũng đều tới bên cạnh cô đi dạo môt vòng.
Hoa Vụ ứng phó bọn họ qua loa, quan sát Giang Đồ và Mạnh Diệu Ngôn.
Cả một buổi sáng hai người cũng không có bất kỳ tương tác nào.
Hiểu lầm trong cốt truyện đã bắt đầu rồi sao?
"Em không đi ăn cơm à?" Bạn cùng bàn mới của cô vẫn luôn không đi, thấy Hoa Vụ không nhúc nhích, cậu ta nhịn không được hỏi một tiếng: "Chúng ta có thể đi cùng nhau."
"Em đi cùng anh, bị giáo viên hiểu lầm yêu sớm sẽ không tốt." Hoa Vụ mỉm cười, ý bảo cậu ta đi trước.
"......"
Bạn cùng bàn ủ rũ cụp đuôi đi trước.
Những người khác trong phòng học cùng nhanh chóng rời đi, bao gồm cả nam nữ chính, cùng với Ngụy Khải Phi.
Cuối cùng chỉ còn lại Hoa Vụ và Phó Việt đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Dường như giờ nghỉ trưa Phó Việt đều thích đi cuối cùng.
Lần trước tìm hắn, hắn cũng là một mình ở phòng học, còn được người ta tỏ tình.
Hoa Vụ hơi hối hận, giờ nghỉ trưa trước kia không tới bắt hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.