Không khí trong phòng ngột ngạt quá mức.
Hoa Vụ uống nước xong, đưa tay sờ trán, cảm giác vẫn rất nóng, phải uống thuốc......
Chắc là trong nhà có thuốc cảm.
Lúc Hoa Vụ tìm hòm thuốc, phát hiện nó ở chỗ Phó Việt, cô đành phải qua đó.
Hòm thuốc bị Phó Việt ném dưới đất, cô ngồi xổm xuống tìm thuốc.
Phó Việt đột nhiên lên tiếng, "Cô sao thế?"
Giọng nói thiếu niên rất êm tai, chỉ là có hơi lạnh, không chứa bất cứ phập phồng hay cảm xúc nào.
"Bị cảm." Hoa Vụ khó chịu, không muốn lằng nhằng với hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm thuốc, uống xong lại đi nằm: "Anh thấy thuốc cảm không?"
"Uống hết rồi."
"......" Xui xẻo.
Hoa Vụ không muốn đi ra ngoài mua thuốc, cô định tìm điện thoại, lại nhớ ra bây giờ Giang Trà không có điện thoại. Mà ở thời điểm này, mấy thứ như cơm hộp cũng không phải rất phổ biến.
Lại ngủ thêm một giấc nữa, nếu vẫn không chuyển biến tốt đẹp thì nói sau.
Hoa Vụ không có chút sức nào, cô đi về phòng, vừa ngả đầu đã ngủ luôn.
......
......
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Bên ngoài rất an tĩnh, không nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, Phó Việt không phải ở trong phòng thì là đã đi ra ngoài.
Hoa Vụ cảm thấy mình phải đến bệnh viện, nếu còn không đi, sẽ sốt đến chết.
Cô chống người ngồi dậy, lục được ít tiền từ trong ngăn kéo......
Chút tiền này này đủ khám bệnh chắc?
Tuy rằng bây giờ giá hàng không cao, nhưng một chút tiền như vậy chắc chắn không đủ khám bệnh.
Theo lý thuyết, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472284/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.