🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không khí trong phòng ngột ngạt quá mức.
Hoa Vụ uống nước xong, đưa tay sờ trán, cảm giác vẫn rất nóng, phải uống thuốc......
Chắc là trong nhà có thuốc cảm.
Lúc Hoa Vụ tìm hòm thuốc, phát hiện nó ở chỗ Phó Việt, cô đành phải qua đó.
Hòm thuốc bị Phó Việt ném dưới đất, cô ngồi xổm xuống tìm thuốc.
Phó Việt đột nhiên lên tiếng, "Cô sao thế?"
Giọng nói thiếu niên rất êm tai, chỉ là có hơi lạnh, không chứa bất cứ phập phồng hay cảm xúc nào.
"Bị cảm." Hoa Vụ khó chịu, không muốn lằng nhằng với hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm thuốc, uống xong lại đi nằm: "Anh thấy thuốc cảm không?"
"Uống hết rồi."
"......" Xui xẻo.
Hoa Vụ không muốn đi ra ngoài mua thuốc, cô định tìm điện thoại, lại nhớ ra bây giờ Giang Trà không có điện thoại. Mà ở thời điểm này, mấy thứ như cơm hộp cũng không phải rất phổ biến.
Lại ngủ thêm một giấc nữa, nếu vẫn không chuyển biến tốt đẹp thì nói sau.
Hoa Vụ không có chút sức nào, cô đi về phòng, vừa ngả đầu đã ngủ luôn.
......
......
Lúc tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Bên ngoài rất an tĩnh, không nhìn thấy ánh sáng từ khe cửa, Phó Việt không phải ở trong phòng thì là đã đi ra ngoài.
Hoa Vụ cảm thấy mình phải đến bệnh viện, nếu còn không đi, sẽ sốt đến chết.
Cô chống người ngồi dậy, lục được ít tiền từ trong ngăn kéo......
Chút tiền này này đủ khám bệnh chắc?
Tuy rằng bây giờ giá hàng không cao, nhưng một chút tiền như vậy chắc chắn không đủ khám bệnh.
Theo lý thuyết, không có người lớn giám hộ, cũng không có người giám hộ khác, bọn họ nên được đưa đến viện phúc lợi.
Mới đầu có người tới nói qua việc này.
Về sau lại không có tin tức, có lẽ là viện phúc lợi không nhận, cũng có thể là nguyên nhân khác......
Biến thành được tổ dân phố chăm sóc, mỗi tháng trợ cấp một khoản.
Nhưng chút tiền ấy cũng chỉ đủ Giang Trà ăn uống, lại trừ đi một số loại tiêu dùng tất yếu, một tháng cũng chỉ vừa đủ dùng.
Chỉ cần phải chi thêm một khoản, Giang Trà phải chịu đói.
"Aiz......"
Hơi thở Hoa Vụ thở ra đều nóng rực.
Cô cất tiền đi, mở cửa đi ra ngoài.
Rèm trong phòng khách không được kéo ra, Phó Việt không đi ra ngoài, hắn đang nằm trên ghế sô pha.
Hoa Vụ suy nghĩ một chút, bước chân qua đó.
Dù gì cũng là anh trai trên danh nghĩa...... Giúp một chút chuyện nhỏ cũng không quá đáng nhỉ?
Vừa đến bên cạnh, đã bắt gặp tầm mắt của Phó Việt.
"......"
Phó Việt đột nhiên ngồi dậy, động tác cũng đột ngột, Hoa Vụ lùi về phía sau, đập vào bàn trà đằng sau, thân thể đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở trên bàn trà.
Vốn dĩ Hoa Vụ muốn xem trên người Phó Việt có tiền hay không, mượn một chút, ai biết hắn không ngủ.
Hoa Vụ mắng một câu.
Khoảng thời gian trưởng thành của nữ chính cũng quá thảm rồi!!
Phó Việt dựa vào ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên bàn trà, tóc lộn xộn xoã trên vai, lộ ra khuôn mặt lớn bằng bàn tay.
Có lẽ bởi vì sinh bệnh, hơi thở của cô hơi nặng.
Cả người đều lộ ra một loại cảm giác suy yếu.
"Có việc?"
Giọng nói Hoa vụ có hơi yếu ớt, nhưng khí thế đúng lý hợp tình: "Anh có tiền không?"
"Không có tiền."
"......"
Hoa Vụ đá chai rượu trên đất, chứ cái thứ này là do đi ăn trộm hả?
Hoa Vụ nói: "Tôi phải đến bệnh viện."
"Không phải chuyện của tôi."
Phó Việt nói xong mấy lời này, đi thẳng về phòng.
"......"
Trong bóng tối, Hoa Vụ yên lặng giơ ngón cái lên, trâu bò!
Hoa Vụ cuối cùng cũng lắc lư xuống lầu, tìm thấy một phòng khám nhỏ trên phố, chủ phòng khám biết cô, cho cô nợ, sau đó truyền dịch.
......
......
【Tiểu khả ái.】
Hoa Vụ nằm trên cái giường nhỏ trong phòng khám, hữu khí vô lực nói: "Mới sáng tinh mơ mi đã ngoi đầu lên, chắc chắn không có chuyện tốt, mi câm miệng đi."
Hệ thống rách, ngoài trừ thêm phiền toái cho cô, không thấy một chút tác dụng nào.
【Không được đâu.】 Diệt Mông lấy ra thái độ đi làm nghiêm túc: 【Nhiệm vụ phụ để sử dụng thân thể này, cần cô hoàn thành chút.】
Hoa Vụ trực tiếp ngồi dậy: "Dựa vào cái gì?"
Đây là công ty sai, sao bây giờ còn thêm nhiệm vụ cho cô?
Cô là kẻ ngốc sao?
Cô không nhận!
【Thù lao lần này tăng gấp ba.】
Hoa Vụ bình tĩnh nằm xuống: "Nói nghe thử."
【Yêu cầu cô thay đổi cuộc đời Phó Việt, khiến hắn trở thành một người tích cực hướng về phía trước, làm việc có kỷ luật.】
Hoa Vụ cười ra tiếng, cô cười một lúc lâu, Diệt Mông cũng không dám chen vào nói.
Hoa Vụ cười đủ rồi, xoa xoa khuôn mặt, "Người anh hờ khác cha khác mẹ thấy chết không cứu kia của ta sao?"
【Đúng vậy.】
"Ta không làm!"
Tối hôm qua cô như vậy, đầu óc suýt chút nữa nóng đến hỏng, hắn vẫn thờ ơ.
Bây giờ dựa vào cái gì bắt cô tăng ca?
【Bốn lần.】
"......"
Nực cười, cô mà bị chút ơn huệ nhỏ này thu mua chắc?
Hoa Vụ cân nhắc, yêu cầu này hẳn là Giang Trà nói ra......
Công ty nhầm, cần phải giải quyết chuyện này.
Như vậy điều kiện này nhất định phải hoàn thành.
"Ta không cần." Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt, Hoa Vụ lại tiếp tục cự tuyệt.
【Năm lần.】 Có thể là Diệt Mông cảm thấy tăng giá hơi phiền, lại nói: 【Cô nói, muốn bao nhiêu, tôi đi nói giúp cô.】
"Ta chưa nghĩ ra."
【......】
【Cô muốn cái gì?】
Hoa Vụ cười một chút, thong thả ung dung mở miệng: "Ta nghe nói công ty có hai gian phòng ở xa hoa đang trống......"
Lúc trước Hoa Vụ xin mà không được, số lượng phòng ở xa hoa thật sự là quá ít, điều kiện phân phối đầu tiên là dựa trên số năm làm việc, sau đó là khả năng làm việc.
Hoa Vụ có năng lực, nhưng thời gian làm việc của cô không đủ.
Hơn nữa, cho dù đạt đủ hai điều kiện này, công ty nhiều bộ phận như vậy, mỗi bộ phận đều có nhân viên ưu tú, cuối cùng còn không phải dựa vào bốc thăm à.
Đợi đến lượt cô, không biết là ngày tháng năm nào nữa.
Phòng ở bây giờ của cô không phải kém.
Nhưng so sánh với phòng xa hoa kia, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Ai mà không muốn sống thoái mái một chút chứ!
【Tiểu khả ái, hai phòng đó đã được chia rồi.】
"Ta mặc kệ." Hoa Vụ khoanh tay, bày ra tư thế không bàn nữa: "Dù sao là phiền phức của mấy người, mấy người phái người khác giải quyết cũng được, ta không có ý kiến."
【......】
【Tôi đi xin thử.】
Nửa giờ sau, Diệt Mông nói cho cô công ty đồng ý.
"Lần này trở về, ta hy vọng có thể thấy căn phòng xa hoa của mình đã được sắp xếp xong." Hoa Vụ hài lòng, "Ta có thể miễn cưỡng nhận thêm một phần việc."
Công ty tuy rằng chó, nhưng nếu đáp ứng rồi, vẫn sẽ không lật lọng.
Lập tức sẽ có phòng ở xa hoa —— Hoa Vụ, cảm thấy mình lại có động lực làm việc.
Nhưng khi nghĩ đến người anh trai tồi tệ đêm qua, cô lại cảm thấy đau tim.
......
......
Nữ chính Giang Trà này đi theo cốt truyện huyền nghi, cô ấy sẽ thi đỗ vào học viện cảnh sát, vào đội cảnh sát hình sự, còn sẽ phá vụ án lúc trước của mẹ cô ấy.
Đây là một nữ chính có tuổi thơ bất hạnh, nhưng sau khi trưởng thành thì vừa thông minh vừa có năng lực.
Mà Phó Việt......
Sau khi nữ chính lên cấp ba, hắn liền mất tích.
Sau này nữ chính sẽ gặp phải một vụ án liên hoàn ly kỳ, đó là từ tay Phó Việt mà ra.
Cuối cùng, cô ấy sẽ tự tay bắt người anh đã từng là người nhà của mình.
Cô ấy muốn thay đổi cuộc đời Phó Việt.
Cô ấy không muốn Phó Việt đi lên con đường đó lần nữa, tạo thành bi kịch về sau cho nhiều người như vậy.
Giang Trà đối với Phó Việt lúc niên thiếu, hiểu biết có hạn.
Không biết hắn thích cái gì, không thích cái gì.
Hai người ở chung một căn hộ, có đôi khi một tháng cũng không thể nói được một câu.
Hoa Vụ thở dài, vì phòng ở lớn, cần phải trả giá rất nhiều.
Hoa Vụ truyền dịch xong, xách theo thuốc trở về.
Toà chung cư cũ kỹ không có thang máy, cô vừa mới vào tầng một đã nghe thấy tầng trên có động tĩnh rất lớn.
Cô chống đỡ thân thể còn có hơi khó chịu, bò lên tầng 4.
Cửa nhà cô đang mở, động tĩnh chính là truyền ra từ bên trong.
Hoa Vụ đang muốn đi vào, cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, nữ sinh mặc đồng phục vẫy tay với cô: "Giang Trà."
Một nữ chính khác —— Giang Đồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.