Tác giả: Mặc Linh. Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân. Beta by DMP. ==== Hoa Vụ vẫn luôn chờ đợi trận quyết đấu cuối cùng. Nhưng Bạch Tuyệt không hề có động tĩnh nào, hoàn toàn không có ý muốn ra tay. Hoa Vụ nghi ngờ có phải hắn đang mưu đồ chuyện bí mật nào khác hay không. "Khi nào chúng ta ra tay?" Hoa Vụ không nhịn được hỏi hắn. Nhanh chóng giải quyết chuyện này, cô có thể yên tâm về hưu dưỡng lão. Đương nhiên cô cũng có thể mặc kệ. Nhưng chiếc quan tài bạc kia đang nằm dưới lâu đài. Lỡ như chạy ra...... Còn không phải càng phiền toái. Người làm công ưu tú, nên diệt trừ nguy hiểm tiềm tàng bên người. Bạch Tuyệt không biết tại sao Hoa Vụ lại nhiệt tình quá mức với chuyện này, "Chuyện này có nguy hiểm." Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, là lợi dụng nhân loại có được máu của ác ma, giết chết thuỷ tổ. Nhưng làm vậy gần như lấy đi nửa cái mạng của cô...... Cho nên bây giờ Bạch Tuyệt vẫn đang trì hoãn. Hắn không muốn...... Không muốn tổn thương cô. "Nguy hiểm gì?" "Em sẽ bị thương." Hoa Vụ cất cao giọng nói, "Vì tình yêu và chính nghĩa, tôi bằng lòng bị thương, đó là huân chương chính nghĩa." "......" Hoa Vụ ngồi bên người hắn, vung tay lên, "Anh nói thử cách làm đi." Bạch Tuyệt: "......" Hắn ngồi đây do dự, vì sao chính cô lại hưng phấn như vậy chứ? Hoa Vụ ôm mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn không chớp mắt, chờ hắn nói. ...... ...... Cách này cũng không tính là khó, chủ yếu là cần máu của cô...... Rất nhiều máu. Hơn nữa còn phải trước khi thuỷ tổ bị đánh thức bởi máu của cô, giết chết hắn trong quan tài bạc. Nhưng cô mất quá nhiều máu, khó có thể giết chết thuỷ tổ bằng khế ước chi kiếm. Một khi thuỷ tổ chiếm thế thượng phong thức tỉnh...... Cho nên chuyện này có hơi nguy hiểm. "Chúng ta không thể tích cóp mỗi ngày một chút sao?" Hoa Vụ chớp chớp mắt, "Sao phải lấy hết trong một lần chứ?" "......" "???" Góc độ phân tích của Hoa Vụ có hơi lắt léo. Một lúc lâu sau Bạch Tuyệt mới tìm lại được giọng nói của mình: "Không chắc là có hiệu quả......" Máu lấy ra, lỡ đâu không có tác dụng thì sao? "Thử xem cũng không có gì nguy hiểm." Hoa Vụ cảm thấy hạn sử dụng của máu nữ chính hẳn là không ngắn, cô vỗ nhẹ cái bàn: "Quyết định như vậy đi." "......" ...... ...... Một tháng sau. Hoa Vụ kéo khế ước chi kiếm đến tầng hầm ngầm, Bạch Tuyệt đi theo phía sau, trong tay hắn ôm một cái chai, bên trong là máu đỏ sậm. Bạch Tuyệt nhìn về phía Hoa Vụ: "Em chắc chắn sao?" Hoa Vụ đặt kiếm trước mặt, bày ra bộ dáng ông cụ non, "Chắc chắn, bắt đầu đi." Bạch Tuyệt không chắc phương pháp này có hiệu quả hay không, "Nếu tình hình không ổn, em lập tức chạy lên trên, Niệm Nhĩ sẽ đưa em đi." "Yên tâm." Hoa Vụ tự tin vỗ ngực: "Tôi chính là con cưng của thần." "......" Trước đó cô còn là con gái của thần. Bây giờ lại thay đổi? Bạch Tuyệt kiểm tra xung quanh trước, lại chắc chắn sợi dây đỏ cố định không có vấn đề. Cọ tới cọ lui nửa ngày, dưới sự thúc giục của Hoa Vụ mới mở cái chai chứa máu ra. Người không biết, còn tưởng rằng cô là người ép người khác tới làm việc..... ...... ...... Cửa lớn lâu đài cổ. Niệm Nhĩ chỉ huy người hầu dọn cây xanh ngoài cửa lớn đi, thay bằng hoa cỏ tươi đẹp. Chủ nhân nói phải trồng nhiều hoa một chút, làm xung quanh lâu đài cổ không u ám như vậy nữa. Tuy rằng Niệm Nhĩ cảm thấy nhân loại rất phiền phức, nhưng dù sao cũng là bảo bối nhỏ của chủ nhân, hắn vẫn nhanh nhẹn chấp hành. Phành phạch —— Phía trên núi, có đàn chim đang bay bị giật mình. Niệm Nhĩ nhìn về phía bên kia, giấy tiếp theo có một người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa lớn. "Tái Ly." Niệm Nhĩ cười, "Ngươi đã trở lại." "Đại nhân đâu?" Niệm Nhĩ không trả lời, hỏi lại: "Ngươi tìm chủ nhân có việc gấp?" Tái Ly nhanh chóng đi vào bên trong. Niệm Nhĩ tiến lên cản hắn, "Tái Ly, chủ nhân và Phục Cừ tiểu thư đang ở bên nhau, ngươi vẫn đừng nên quấy rầy." "Tránh ra!" "Không được, chủ nhân không cho." Niệm Nhĩ mỉm cười, "Chủ nhân tức giận, người bị phạt là ta, Tái Ly, ngươi đừng hại ta." Tái Ly rất vội. Trong khi cả hai đang giằng co thì đằng sau nó một âm thanh vang lên. Sắc mặt Tái Ly thay đổi, không kịp nữa rồi...... Francis dừng ở ngoài cửa lớn, phía sau còn có hai vị thân vương đi theo, cùng với không ít Huyết tộc bình thường. Cửa lớn vốn trống trải, nháy mắt trở nên chật chội. Niệm Nhĩ nhìn Tái Ly một cái, rất nhanh chuyển hướng ra bên ngoài, "Ba vị thân vương các hạ, không biết lúc này tới, có chuyện gì quan trọng?" Francis: "Bạch Tuyệt đâu?" Niệm Nhĩ: "Hôm nay chủ nhân không gặp khách." Hiển nhiên Francis không muốn nói nhảm với Niệm Nhĩ, đi thẳng về phía lâu đài cổ. Vừa rồi Tái Ly muốn đi vào bên trong lâu đài cổ, lúc này đã đóng cửa lại, chặn trước mặt Francis. Niệm Nhĩ cong ngón cái và ngón trỏ, đặt ở trên miệng thổi một tiếng dài trong miệng, khu rừng phía sau lâu đài có động tĩnh, quỷ hút máu bay tới từ phía sau. Francis và hai vị thân vương, còn có nhiều Huyết tộc bình thường như vậy. Quỷ hút máu căn bản không ngăn được bọn họ. Thuộc hạ Huyết tộc của Bạch Tuyệt đều ở thị trấn dưới chân núi, bọn họ chạy tới, rất có thể cuộc chiến đã kết thúc. Francis đã tiến vào lâu đài cổ. Hắn vừa định lên lầu, dưới chân đột nhiên chấn động một chút. Hai vị thân thương theo vào phía sau, một vị trong đó lạnh lùng nói: "Tầng hầm, tìm." Bọn họ vừa mới tách ra, chấn động lần thứ hai vang lên. Sau đó bọn họ liền thấy một bức tường sáng lên. Không cần tìm nữa. Francis trực tiếp phá vỡ bức tường, xẹt qua bậc thang, vọt vào tầng hầm ngầm. Dường như là cùng lúc hắn đi vào, thân thể bỗng dưng mềm nhũn, 'đùng' một tiếng ngã trên mặt đất. "Ui cha, không phải lễ không phải tết, anh hành lễ lớn như vậy làm gì?" Âm thanh mềm nhẹ của cô gái nhỏ vang lên. Sắc mặt Francis xanh mét, ngẩng đầu nhìn phía bên kia. Cô gái nhỏ nhân loại từng gặp lần trước, đứng ở trên quan tài bạc, khế ước chi kiếm cắm ở trong quan tài bạc, chỉ lộ ra chuôi kiếm. Ánh sáng dưới tầng hầm là những sợi dây nối quan tài bạc đó. Mọi thứ trong phòng được tẩm trong một thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ. Tính cả thiếu nữ loài người kia, đều có vẻ quỷ dị đáng sợ quá mức. Francis thấy quan tài bạc đã nứt, trong những cái khe đó, có chất lỏng màu đen chảy xuôi ra. Tầng hầm thông gió không tốt, rất nhanh đã tràn ngập một mùi quái dị khó ngửi, nó lại hỗn hợp một loại máu tươi thơm ngọt mê người. Hơi thở thơm ngọt ấy, làm Francis không nhịn được nuốt một chút nước miếng. "Francis, ngươi lại tới làm gì?" "Ngươi...... Ngươi giết thuỷ tổ rồi?" Bạch Tuyệt từ bóng tối đi ra, đứng trước mặt Francis, nhìn hắn: "Ta nói rồi, một ngày nào đó, ta sẽ giết hắn và có được tự do." Trong nháy mắt khi Francis tiến vào tầng hầm, cảm giác trong thân thể có thứ gì đó rơi mất, thân thể mềm nhũn, thế nên mới ngã trên mặt đất. Lúc này nghe thấy Bạch Tuyệt chính miệng nói như vậy, biểu cảm của hắn thay đổi. Bạch Tuyệt: "Ngươi tới để ngăn cản ta sao?" Mặc dù Bạch Tuyệt đang cúi đầu, Francis cũng không thấy được biểu cảm trên mặt hắn. Hắn nghe thấy Bạch Tuyệt nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc, chậm rồi." Cảm giác kỳ quái trong thân thể Francis qua đi, hắn chống mặt đất đứng lên: "Ngươi giết hắn, chúng ta có thể sống được bao lâu chứ." Bạch Tuyệt xoay người sang một bên, ánh sáng đỏ cuối cùng cũng chiếu sáng gương mặt hắn, mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Kết thúc rồi, ngươi muốn đánh một trận với ta sao?" Francis: "......" ____ —— Ngắm hoa trong sương —— Có lẽ là ngày mai có thể viết xong!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]