🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
"Từ nay về sau, em có sức hấp dẫn trí mạng đối với tôi." Giọng nói của Bạch Tuyệt nhiễm ý cười, "Chuyện như vậy, em phải tập quen dần đi."
Đầu Bạch Tuyệt đè trên cổ Hoa Vụ, như thầm thì với tình nhân, "Không phải em muốn thế này sao? Tôi sẽ thuận theo ý em, thần phục em......"
Những lời ái muội đó làm Hoa Vụ cảm thấy Bạch Tuyệt lúc này rất nguy hiểm.
Cô hơi hoàn hồn, không nhanh không chậm nói: "Máu của tôi đâu có uy lực mạnh đến thế."
Bạch Tuyệt cười nhẹ, chờ hắn cười đủ rồi, lúc này mới nói: "Nếu em mạnh hơn chút nữa, cũng không phải không thể."
Cô không đánh thắng được hắn.
Mặc dù bản thân nghiện cô, nhưng hắn cũng có rất nhiều cách để cầm tù cô bên người.
"Ồ." Hoa Vụ quay đầu, căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào để có thể mạnh lên?"
Bạch Tuyệt theo động tác của cô, dịch về sau, nhưng tư thế này, vẫn cách rất gần, hơi thở nóng rực của nhân loại gần như đan chéo với hơi thở lạnh băng của hắn.
"Vì sao tôi lại muốn để em mạnh lên chứ?" Bạch Tuyệt dời tầm mắt, "Tự gây phiền phức cho bản thân."
"Tôi mạnh thì có thể bảo vệ anh nha."
"......"
Ai cần cô bảo vệ.
Hoa Vụ đứng dậy, chăn trượt khỏi người bọn họ.
Lúc này Hoa Vụ mới phát hiện quần áo của mình đã được thay, "Anh thay?"
"Ừm." Bạch Tuyệt nắm cổ tay cô, mập mờ mà câu lấy đầu ngón tay, "Bảo bối của tôi, đương nhiên phải đích thân chăm sóc."
Hoa Vụ rút tay ra, đè ngực hắn lại, cười như không cười hỏi: "Thân vương các hạ, anh cảm thấy tôi có thể giết anh không."
"Cầu còn không được."
Hoa Vụ nhíu mày, nghi hoặc đánh giá hắn.
Bạch Tuyệt lại giữ chặt tay cô lần nữa, đặt lên cánh môi khẽ hôn, "Nhưng trước đó, em phải ngoan ngoãn nghe lời."
Hoa Vụ đột nhiên rút tay, nhảy xuống giường.
Phòng rất sạch sẽ, có không ít đồ dụng, không giống như là chỗ được dọn ra tạm thời, chắc là chỗ đôi lúc Bạch Tuyệt sẽ nghỉ lại.
Hoa Vụ vào phòng tắm rửa sạch mặt.
Chờ cô đi ra, Bạch Tuyệt đã dậy, đứng trước cửa kính, nhìn nơi xa.
Trên bàn đã bày đồ ăn, còn đều được làm từ nguyên liệu tươi mới.
Hoa Vụ mất máu quá nhiều, cần bổ sung dinh dưỡng gấp, cũng không khách sáo, kéo ghế ra ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bạch Tuyệt nghe thấy tiếng ghế xê dịch, xoay người bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy đi cái muỗng trong tay cô, trong ánh mắt khó hiểu của Hoa Vụ, tự tay đút cô.
"......"
Không cần tự động tay, Hoa Vụ dựa vào ghế, chỉ cần phụ trách há mồm là được.
Bạch Tuyệt thì lại cảm thấy bạn nhỏ thật ngoan, đáy lòng tạm thời bỏ qua những hành vi lung tung kia của cô.
"Lúc ấy sao em lại xuất hiện ở đó?"
Nhắc tới cái này, Hoa Vụ liền nhớ tới một chuyện, "Chúng ta phải quay lại đó."
Bạch Tuyệt rất kiên nhẫn hỏi: "Để làm gì?"
"Anh bị Hứa Tố bắn trúng mấy viên đạn?"
"Chắc là bốn viên."
"Anh nói xem tại sao cô ta lại hao hết tâm tư bắn anh nhiều phát như thế, súng đạn cũng đâu thể tạo ra thương tích đặc biệt gì cho anh."
"......"
Bạch Tuyệt khuấy cháo trong chén, suy ngẫm về hành vi của Hứa Tố lúc đó.
Đúng là rất kỳ lạ......
Viên đạn kia ngoại trừ có thể xuyên qua cơ thể hắn, không có tí tác dụng nào.
Nếu không có tác dụng, sao phải hao hết tâm tư làm như thế?
Vậy chỉ có thể là có tác dụng càng lớn hơn nữa.....
Hiểu được điểm mấu chốt, Bạch Tuyệt chỉ cười một cái, không quá để ý, "Sao em lại biết những thứ này?"
Cằm Hoa Vụ hất lên: "Tôi là thần."
Bạch Tuyệt đưa muỗng tới bên miệng cô, cười nói: "Há mồm."
Hoa Vụ: "......"
......
......
Cơm nước xong, Bạch Tuyệt lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo ra đưa cho Hoa Vụ: "Mặc vào."
Sau khi Hoa Vụ im lặng mất 30 giây, hít sâu một hơi, "Ngay cả tôi mặc gì anh cũng muốn quản?"
Việc ăn mặc của nữ chính là chuyện anh có thể quản sao?
Big gan!
Bạch Tuyệt: "Rất đẹp."
"......"
Hoa Vụ ngang ngược cầm quần áo ném xuống đất, cười với hắn một cái, tự mình đến tủ quần áo chọn một bộ.
Bạch Tuyệt chỉ nhìn cô, cũng không khăng khăng bắt cô mặc quần áo hắn chọn.
Bạch Tuyệt đưa Hoa Vụ quay về thành phố đổ nát đêm đó.
Nơi này tuy nằm trong khu vực quản lý của Viện sinh vật Niết Bàn, nhưng cái thành phố đổ nát này không quá quan trọng, rõ ràng giám sát không quá nghiêm ngặt.
Bạch Tuyệt tránh đội tuần tra đi, dễ như trở bàn tay đã vào được.
Trên mặt đất chỉ có dấu vết hỗn loạn và dấu chân lộn xộn, thi thể của Hứa Tố đã không thấy đâu.
Hoa Vụ tưởng người xuất hiện hôm đó đem đi rồi, cũng không nghĩ nhiều.
Dựa theo ký ức của Bạch Tuyệt, bọn họ tìm một vòng cũng không tìm được một cái vỏ đạn nào.
"Anh chắc chắn không nhớ nhầm?"
"Không." Hắn dù sao cũng là một thân vương, sao có thể nhớ nhầm chuyện nhỏ như vậy.
"Vậy sao lại không có?"
"Bị người tới sau thu dọn rồi."
"Không thể nào."
"Sao lại không thể?"
"Hứa Tố......" Không thể nói chuyện quan trọng thế này cho người khác. Hoa Vụ dừng lại, "Dù sao thì cũng không thể nào."
Nếu không phải người khác thu vỏ đạn đi.
Vậy thì......
"Vậy chỉ có một khả năng."
Hoa Vụ xoay người nhìn về phía Bạch Tuyệt.
"Có lẽ là Hứa Tố chưa chết."
Hoa Vụ muốn bảo Diệt Mông kiểm tra tiến độ nhiệm vụ, chỉ cần biết tiến độ nhiệm vụ, là có thể biết Hứa Tố còn sống hay không.
Nhưng rất nhanh đã nhớ ra nó không có mặt, chỉ có thể từ bỏ.
Hứa Tố đã ở Viện sinh vật Niết Bàn một thời gian dài.
Có lẽ là cô ta nghiên cứu ra thứ kỳ quái gì đó, khiến bản thân sống lại......
Hoa Vụ hối hận lúc đó không đốt cô ta thành tro.
Đúng là không thể để thi thể lại cho người khác!
Hoa Vụ đi đến trước mặt Bạch Tuyệt, duỗi tay chọc vào ngực hắn, "Thân vương các hạ, nếu Hứa Tố không chết, vậy anh nguy hiểm rồi, chỉ cần cô ta bắn viên đạn cuối cùng vào người anh, anh sẽ xong đời."
Bạch Tuyệt như suy tư gì đó mà hỏi: "Cô ta có thể giết tôi sao?"
"Có thể."
Tuy rằng cô không biết là dùng cách gì, nhưng đúng là Hứa Tố có thể giết Bạch Tuyệt.
Không biết Bạch Tuyệt đang nghĩ gì, Hoa Vụ đề nghị: "Hay là chúng ta hợp tác, huỷ diệt Viện sinh vật Niết Bàn."
Bạch Tuyệt liếc cô một cái: "Em dựa vào cái gì để hợp tác với tôi?"
"Tôi biết rất nhiều tin tức của Viện sinh vật Niết Bàn."
"Sao em chắc là tôi không biết?"
"Vậy sao anh chắc thứ tôi biết với thứ anh biết là một?" Hoa Vụ nghiêng đầu, cười một cái, "Chúng ta cường cường liên hợp*, không tốt sao?"
*Cường cường liên hợp: hai thế lực mạnh hợp tác với nhau
Cường cường liên hợp......
Bạch Tuyệt hình như bị cách nói này chọc cười, con ngươi màu vàng sẫm hơi gợn sóng.
Ánh mắt nhìn thiếu nữ loài người, ôn nhu lưu luyến.
Hắn đưa tay xoa mặt thiếu nữ, hơi cúi người, dùng giọng điệu thân mật mập mờ nói: "Nếu nhân loại biết em hợp tác với tôi, em nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
Hoa Vụ như tráng sĩ sẵn sàng chịu chết: "Tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần nếu không được thấu hiểu, đây là con đường tôi nhất định phải đi."
Vì toàn thể nhân loại, nữ chính phải có giác ngộ chịu được áp lực dư luận!
Hoa Vụ cảm thấy mát lạnh ở cổ..
Đôi môi mềm mại dán trên cổ, giống như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, lan ra toàn thân.
Hoa Vụ có chút không quen, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, căng cơ thể thẳng ra, "Thân vương các hạ, anh muốn ôn lại chốn cũ* à?"
*Ôn lại chốn cũ: làm lại việc từng làm ở nơi từng đến.
Hoa Vụ cho rằng Bạch Tuyệt muốn cắn cô, ai ngờ hắn chỉ dán lên...... Càng giống hôn hơn.
Một lát sau, giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên bên tai, "Em muốn lợi dụng tôi, diệt trừ Viện sinh vật Niết Bàn chứ gì?"
Hoa Vụ: "......"
Anh biết nhiều ghê.
"Tôi cho phép em lợi dụng tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.