Tác giả: Mặc Linh. Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân. ==== Tháp tín hiệu của khu sinh hoạt. Hai công nhân đang ngồi trước bàn ăn đồ hộp, tán gẫu chuyện khi nào bọn họ mới có thể chuyển đến chủ thành của Liên minh. "Tít tít tít......" Công nhân Giáp nhìn vào bảng điều khiển, đèn tín hiệu đánh số 17 không ngừng nhấp nháy, âm thanh phát ra từ đó. "Trạm quan sát số 17 làm cái gì vậy?" Công nhân Ất: "Chắc là bấm nhầm." "Tít tít tít...... Có phải làm như vậy không?" "Không đúng......" "Là vậy sao?" "Tít tít tít...... Để tao xem." "Mày né ra, không phải làm như mày! Mày làm được không đó?!" Âm thanh lộn xộn từ bên kia vang lên. Công nhân Giáp và công nhân Ất liếc nhau, đồng thời đặt đồ hộp trên tay xuống, chạy về phía bàn điều khiển. "Khu sinh hoạt số sáu gọi trạm quan sát số 17, nhận được hãy hồi âm." "......" Bên kia đột nhiên yên tĩnh. Giây tiếp theo lại vang lên đủ loại tạp âm, sau đó là tiếng gào lên đầy kinh ngạc của đàn ông, "Đệt!! Nghe thấy được!!" Công nhân Giáp lạnh giọng hỏi: "Các người là ai?" "Mẹ nó đều im hết đi!" Đầu dây bên kia có người tức giận hét lên, sau đó yên tĩnh lại. Ngay sau đó, giọng kia nói rất nhanh: "Hiện tại chúng tôi ở trạm quan sát số 17, có một đám quỷ hút máu, đi về phía khu sinh hoạt số sáu! Các người mau báo cáo cho Liên minh, phòng ngự cho tốt!!" Âm thanh truyền tới bên này, xen lẫn đủ loại tạp âm. Công nhân Giáp khó khăn lắm mới nghe rõ, nhưng đối phương rõ ràng không phải người của trạm quan sát. Hắn nháy mắt với công nhân Ất, để hắn ta đi gọi người. "Các người đang nói cái gì? Các người là ai?" "Tôi nói có Huyết tộc đang tới!! Mẹ nó đừng hỏi tôi là ai nữa, không muốn chết thì mau đi thông báo đi!" Công nhân Giáp: "Làm sao tôi biết những gì các người nói chính là sự thật? Người của trạm quan sát đâu? Anh để bọn họ tới nói chuyện." "Đệt...... Chết hết rồi, chết rồi!" Người bên kia rất nóng nảy, nói một câu thì lại tức giận mắng một câu. Người phụ trách rất nhanh đã đến, hắn tiếp nhận rồi nói chuyện với người ở đầu bên kia. Nói tới nói lui cũng chỉ vài câu như vậy, có huyết tộc đang tới, rất nhanh sẽ đến nơi. "Bọn họ là ai chúng ta cũng không biết...... Có thể tin được không?" Không phải bọn họ không để ý, là tin tức này không rõ lai lịch. Phải biết rằng, trong khu sinh hoạt nhiều người như vậy, một tin tức giả, rất có thể sẽ tạo thành đủ loại hỗn loại. Đương nhiên nếu đây là sự thật...... "Nếu đây là sự thật thì sao?" Người phụ trách im lặng suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã có quyết định, "Trước tiên thông báo cho Sở Trật Tự, tôi sẽ liên hệ với Liên minh......Các cậu đi liên hệ các bộ phận, sẵn sàng thông báo cho người dân trong khu sinh hoạt bất cứ lúc nào." Nếu như là sự thật...... Vậy đó chính là tai hoạ ngập đầu. ...... ...... "Cũng không biết bọn họ có tin hay không." Đào ca ngồi xổm trên núi, nhìn theo hướng khu sinh hoạt ở phía xa. Bọn họ biết những gì mình nói chính là sự thật. Nhưng người ở khu sinh hoạt không biết, bọn họ không nhất định sẽ tin. "Không thì anh trở về đi." Hoa Vụ ngồi ở ghế dựa bên cạnh, nhìn ra phía xa với hắn, có điều ánh mắt cô không có tiêu cự, chính là tuỳ tiện nhìn. Đào ca quay đầu, còn rất nghiêm túc: "Trở về làm cái gì?" "Đương nhiên là chịu chết." Hoa Vụ nhướng mày cười khẽ: "Không lẽ anh còn có thể trở về ngăn cơn sóng dữ sao?" Đào ca: "......" Đây là cố tình đâm chọc hắn đúng không? Đào ca không muốn nói chuyện với Hoa Vụ, xoay sang hướng khác, đưa lưng về phía cô. Sau đó hắn liền thấy...... "Phục...... Phục Cừ tiểu thư, có...... Có người!!" Hoa Vụ quay đầu nhìn phía bên kia, giữa núi rừng gỗ khô cháy đen, có người đứng ở chỗ đó, ngửa đầu nhìn trạm quan sát bên này. Cô chớp mắt, người nọ bỗng nhiên tới gần hơn rất nhiều. Ngay giây tiếp theo, thân thể Hoa Vụ bay lên không trung, gió táp vào mặt làm cô thấy hơi đau. "Phục Cừ tiểu thư!!" Cô nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đào ca ở phía dưới. Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng thay đổi, từ núi rừng hoang vắng, rất nhanh tiến vào thành phố đổ nát. Sau một vài cú nhảy, bọn họ dừng ở trên sân thượng một tòa nhà lớn. Cô cảm giác được đối phương muốn ném mình xuống, Hoa Vụ lập tức nắm chặt đối phương, "Đừng ném! Tôi tự đi xuống!" Đối phương cười nhẹ một cái, rồi để cô tự dẫm lên mép sân thượng đi xuống. Hoa Vụ che ngực lại, nhìn người...... Không, huyết tộc đã bắt mình đi. Người đàn ông đứng ở mép sân thượng, khuôn mặt rực rỡ như hoa đào mang ý cười nhàn nhạt, "Gan không nhỏ." "Bắt tôi, gan của anh cũng không nhỏ." Hoa Vụ xoa xoa cổ tay, đáng tiếc vũ khí rơi rồi. Có điều đối phó với huyết tộc thế này, vũ khí kia đoán chừng cũng vô dụng. Đây là huyết tộc cấp cao, có được bề ngoài là nhân loại hoàn chỉnh —— mẹ nó, còn khá xinh đẹp. Bạch Tuyệt phát hiện Hoa Vụ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không chút sợ hãi, ngược lại bộ dáng khá tò mò. Hắn từ bên mép đi xuống, "Em không sợ?" "Sợ cái gì?" "Tôi là huyết tộc, em là nhân loại, em nói xem?" Nhân loại nhìn thấy huyết tộc, sợ hãi, căm hận chiếm đa số. Hoa Vụ suy nghĩ một chút, nói ra mấy chữ: "Tôi rất may mắn." Hào quang nữ chính sẽ phù hộ ta, đường cùng vẫn có thể sống sót, ta sợ cái gì? "Cái gì?" "Tôi rất may mắn." Hoa Vụ lặp lại một lần. Hiển nhiên Bạch Tuyệt không hiểu cái may mắn của cô là chỉ cái gì. Bị hắn bắt được, còn nói may mắn...... "Phục Cừ." Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, khi gọi tên cô, dường như thấm đẫm sự dịu dàng. "Em biết vì sao tôi bắt em không?" Hoa Vụ xác định huyết tộc này không muốn giết mình ngay lập tức, cô rất không khách khí nói, "Anh biến thái chứ sao." "......" Hoa Vụ không phối hợp, Bạch Tuyệt cũng không tức giận, "Em muốn cứu những người đó sao?" Hoa Vụ đi đến mép sân thượng, ghé vào trên lan can, giọng điệu giống như đang nói chuyện phiếm hỏi: "Người nào?" "Mọi người trong khu sinh hoạt số sáu." Hoa Vụ nhướng mày, hơi hơi nghiêng người, chống khuỷu tay, "Tôi muốn cứu bọn họ, là có thể cứu?" Bạch Tuyệt: "Tôi có thể để bọn chúng ngừng lần vây công này." "Tôi phải trả giá cái gì?" Bach Tuyệt giơ tay, đầu ngón tay từ thái dương cô, đi xuống, nhẹ nhàng xẹt qua, "Vì tôi, dâng lên mọi thứ của em." Hoa Vụ giơ tay, ngăn hắn lại, thong dong cười, "Tại sao tôi phải vì những người không liên quan, trả giá lớn như vậy?" "Em không muốn cứu bọn họ?" "Tôi không hề quen biết bọn họ, vì sao phải cứu?" Nữ chính trong cốt truyện vốn dĩ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Vì sao cô phải làm chuyện tốn công vô ích. Chuyện gì nên xảy ra, chung quy cũng sẽ xảy ra. Bàn tay đang giơ lên không trung của Bạch Tuyệt chậm rãi dừng lại, đặt ở mép lan can, nghiêm túc nhìn kỹ người trước mặt. Tựa như đang xem xét lời cô nói, là cố ý nói như vậy, hay là thật sự không quan tâm toàn bộ người trong khu sinh hoạt. "Bạch Tuyệt đại nhân." Đằng sau có gió. Hoa Vụ xoay người thì thấy một thiếu niên đứng ở cách đó không xa, hắn nghiêm mặt, ánh mắt cảnh giác dừng ở trên người Hoa Vụ. "Tái Ly, tại sao ngươi lại ở đây?" Thiếu niên bắt gặp tầm mặt Bạch Tuyệt, lập tức cúi đầu xuống, "Tôi nghe nói đại nhân đang ở gần...... Liền tự ý tới đây." Hoa Vụ không thèm để ý ánh mắt của thiếu niên kia, cô suy nghĩ đến cái tên vừa rồi thiếu niên gọi...... Bạch Tuyệt. Sau khi huyết tộc xuất hiện, cấp bậc cao nhất chỉ là thân vương. Những thân vương đó cũng không cùng chính kiến, bởi vậy nên hai tộc mới không có trận chiến cuối cùng. Mà vị thân vương Bạch Tuyệt này, rất ít khi lộ diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]