Tác giả: Mặc Linh. Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân. ==== "Lại nói tiếp, chúng ta vẫn chưa chính thức giới thiệu qua nhỉ?" Vưu Na nói: "Tôi tên Vưu Na, là đội trưởng của tiểu đội này." Đại Hùng vùi đầu ăn lương khô: "Tác Hùng." Cừu Vân: "Tôi tên Cừu Vân, cô gọi tôi là A Vân, Tiểu Vân đều được." Lục Thần: "Lục Thần." Hoa Vụ cười nhẹ, "Tôi là Phục Cừ." Sau khi mọi người giới thiệu xong, quan hệ dường như gần gũi hơn một chút. Cừu Vân do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Cô ở trong toà nhà này, hình như rất có địa vị?" Vẻ mặt Hoa Vụ như mang trách nhiệm lớn lao: "Tôi là người đứng đầu toà nhà này, bọn họ đều nhận sự che chở của tôi." Vưu Na thấy Nghiêm Đại Tráng đang gặm lương khô ở cách đó không xa trợn trắng mắt, rõ ràng là cảm thấy lời cô nói không đúng. Hoa Vụ lại nắm tay, nhìn bọn họ đầy chờ mong: "Nếu các người cho tôi gia nhập, sau này tôi cũng có thể che chở các người." Nhóm bốn người: "......" Vì sao lại cảm thấy cô có chút không bình thường vậy? Vưu Na xấu hổ cười cười: "Khụ...... Buổi tối chúng tôi thương lượng đã?" Hoa Vụ: "Ồ." Hoa Vụ thay đổi sắc mặt ngay lập tức, cúi đầu xuống uống canh. Sau khi ăn xong cô cũng không nói chuyện nhiều với bọn họ, đi thẳng vào nhà. Nghiêm Đại Tráng thấy cô vào nhà, vội vàng đi lên lầu. Vưu Na đứng dậy, gọi Nghiêm Đại Tráng lại, "Xin chào, chúng tôi muốn hỏi......" "Hỏi cái gì mà hỏi, cút ngay!" Tính tình Nghiêm Đại Tráng nóng nảy, hất Vưu Na ra xa vài bước rồi chạy lên lầu. "????" Không phải lúc nãy tính tình còn khá tốt sao? ...... ...... Tuy rằng Nghiêm Đại Tráng từ chối nói chuyện phiếm, nhưng trong toà nhà còn có nhiều người như vậy, dùng một chút đồ vật, vẫn có thể trao đổi được không ít tình báo. Từ trong miệng những người này bọn họ biết được rằng, Hoa Vụ thực sự có thể được coi là người đứng đầu toà nhà này. Đương nhiên, đây là cô tự phong. Thực ra cô cũng không cố ý che chở bọn họ. Chỉ là đám người nhận phí bảo hộ sẽ không đến đây nữa, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa cô sống ở đây, nhóm người của Đào ca ra ra vào vào, tự nhiên không ai dám đánh chủ ý lên tòa nhà này, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không mất gì cả. "Cô ấy làm sao trấn áp đám thu phí bảo hộ?" "......" Cư dân trả lời có biểu tình rất cổ quái: "Bọn họ thu phí bảo hộ ở bên ngoài, cô ta lại thu phí bảo hộ của đám Đào ca bọn họ." "???" Cừu Vân quay lại sau khi hỏi han, uống một ngụm nước, nói: "Bọn họ nói cô ấy rất đáng sợ......" "Có thể một mình giết quỷ hút máu, cô ta còn có thể là một người hiền lành sao?" Tác Hùng nói. "Thế để cô ấy gia nhập không?" Cừu Vân nhìn đồng đội của mình. ...... truyện ngôn tình ...... Hôm sau. Hoa Vụ mở cửa ra ngoài, đã thấy Vưu Na đang ngồi ở ngoài cửa. "Chào buổi sáng." Vưu Na chào hỏi cô. Hoa Vụ dẫm lên dép lê, uể oải đáp: "Chào buổi sáng." Lúc này, hầu hết mọi người trong tòa nhà đều đã dậy, đang thu thập chuẩn bị đi làm. Trong khu sinh hoạt có vườn trái cây, vườn rau và các nhà máy chế biến khác nhau, cũng như việc xây dựng an toàn cho khu sinh hoạt, tất cả đều cần đến người. Vì vậy, chỉ cần bản thân siêng năng một chút, sẽ không chết đói trong khu sinh hoạt. "Tối hôm qua chúng tôi đã thương lượng một lúc." Vưu Na nói, "Bởi vì rất lâu rồi chúng tôi không tuyển đồng đội mới, cho nên..." Vưu Na vẫn uyển chuyển từ chối Hoa Vụ như cũ. Bọn họ cũng không hiểu biết Hoa Vụ. Bốn người bọn họ biết rõ lẫn nhau, phối hợp ăn ý. Nhưng đột nhiên thêm một người nữa, một người mà họ không biết rõ lắm, họ không những phải thích ứng mà còn phải lo lắng không biết liệu cô ấy có mục đích khác hay không. Bây giờ trong thời đại này...... Không cẩn thận thậm chí có thể mất mạng. "Được rồi." Hoa Vụ cũng không bắt buộc. Quả nhiên vẫn là đội ngũ của người xấu dễ gia nhập hơn. Vưu Na thấy vẻ mặt Hoa Vụ thản nhiên, cũng không có vẻ tức giận, tiếp tục nói: "Cảm ơn cô đã cung cấp cho chúng tôi chỗ ở, vũ khí đổi được ngày hôm qua, hay là cô chọn một lượt đi...... Coi như là tiền thuê nhà chúng tôi trả." Hoa Vụ cân nhắc một hồi, có vẻ tiếp nhận cách nói này. Vưu Na đưa Hoa Vụ đến bên cạnh để chọn vũ khí, còn đưa tặng cô một vài viên đạn, cũng dạy cô cách sử dụng nó. ...... ...... Hoa Vụ có được vũ khí, cảm thấy sống lưng mình thẳng lên, cùng ngày hứng thú bừng bừng tìm được Đào ca, bắt hắn đưa người đưa xe, trực tiếp rời khỏi khu sinh hoạt, ra bên ngoài thăm dò. Người không muốn làm việc trong khu sinh hoạt, sẽ tự mình thành lập một đội thám hiểm, khám phá thành phố phế tích bên ngoài, thu thập những thứ hữu dụng. Hoặc săn giết Huyết tộc, đổi lấy vật tư. Tóm lại người khác nhau, có cách sống khác nhau. Nhưng nhóm người của Đào ca...... Bọn họ chính là dựa vào thu phí bảo hộ! Đào ca ngồi ở ghế phụ run bần bật, sự hoang vắng trên đời không bằng sự hoang vắng trong lòng hắn. "Đừng sợ, các anh đã nộp phí bảo vệ, tôi sẽ bảo vệ mấy anh." Hoa Vũ cầm vũ khí, tự tin nói: "Tôi không giống mấy anh, chỉ lấy tiền mà không làm gì cả." Đào ca: "......" Không cần phải châm chọc bọn họ chứ? Hơn nữa đây là ở bên ngoài...... Cô cho rằng chỉ cần đối phó người sao? "Đào ca...... Đằng trước có quỷ hút máu." Đào ca thăm dò nhìn phế tích trước mặt. Có một con quỷ hút máu quay lưng về phía họ, ngồi xổm trên đống đổ nát, dường như đang nghỉ ngơi. Đào ca nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Hoa Vụ: "Nếu không chúng ta đổi đường khác đi......" Hoa Vụ bỏ vũ khí xuống: "Gặp được chính là duyên phận, siêu độ nó là vì dân trừ hại, đi thẳng qua đi." Đào ca: "......" Đào ca chửi mẹ nó trong lòng. "Đào ca?" "Không nghe thấy à?" Đào ca sợ hãi siết chặt dây an toàn, hắn không nên ngồi ở phía trước! Động tĩnh của xe không hề nhỏ, bọn họ còn chưa đến gần con quỷ hút máu kia, đối phương đã nhận ra được, quay đầu nhìn sang. Nó vặn vẹo đầu, giương cánh lên, quét về phía họ. Tốc độ của quỷ hút máu rất nhanh, trong giây lát đã đến khoảng không phía trên bọn họ. Nó nhảy thẳng lên nóc xe, mạnh mẽ đâm sầm vào. "A!" Tiểu đệ lái xe sợ hãi hét lên, chiếc xe bắt đầu lắc lư không kiểm soát được. Hoa Vũ trợn mắt, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, nắm cạnh cửa leo ra ngoài. Quỷ hút máu bám trên nóc xe thấy có người dám trèo lên, lập tức từ bỏ việc lay chiếc xe, quay đầu tấn công Hoa Vụ. Đùng —— Đùng —— Nóc xe có tiếng vang kỳ quái, một bóng dáng văng từ kính chắn gió, rơi xuống ven đường. Bọn họ không nhìn thấy rõ thứ gì đang lăn xuống, chiếc xe đã phóng đi rất xa. Một cái đầu đen khác xuất hiện trên kính chắn gió. Những người bên trong sợ tới mức hét chói tai. Hoa Vụ tức giận gõ kính: "Dừng xe!" ...... ...... Phế tích. Dưới những đám mây đen, vài con quỷ hút máu bay lượn trên bầu trời. Trên tòa nhà cao tầng chưa sập, có một bóng người đang đứng trên lan can, áo sơ mi màu đỏ sậm ép vào quần tây đen, thắt lưng ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc. Mái tóc vàng sẫm hơi dài, ngọn tóc xõa ngang vai bị gió thổi nhẹ bay qua lại, làm lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn mỹ. Có bóng người dừng lại sau lưng hắn, vội vã tiến lên, chào kiểu quý tộc một cái: "Bạch Tuyệt đại nhân." Con ngươi màu vàng sẫm của người đàn ông phản chiếu phế tích ở phía xa, môi mỏng khẽ mở: "Nói." "Khu sinh hoạt số sáu cách thành phố chính của Liên minh Cửu Vực xa nhất, chỉ cần chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ nhất định sẽ không kịp chi viện." "Chắc chắn người ở bên trong?" "Chắc chắn, đó là tin tức từ Viện sinh vật Niết Bàn. Người đang ở khu sinh hoạt số sáu." "Tốt lắm." Đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên: "Bắt được người, đưa tới gặp ta." "Vâng." ==== Công nhân viên mới tiếp theo đã, đang, và sẽ bị bọn tôi bóc lột sức lao động — @naxxh05 (mật danh: Hoa Mộng Tiếu Vân)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]