Tác giả: Mặc Linh. Edit by Thời Lam Yên ==== Tạ Lan không đến hội trường, nhưng cũng không ngủ, mà là ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Hắn nhìn tiểu đồ đệ lại lần nữa bò vào từ cửa sổ, hai mắt mở to nhìn nhau một lát, hắn bình tĩnh buông quyển sách trên tay xuống, trong giọng nói bao hàm bất đắc dĩ: "Lại làm cái gì?" Nửa người Hoa Vụ còn ở bên ngoài, cô cười một cái, từ dưới cửa sổ túm ra một cái đầu. Tạ Lan: "Chỗ này của ta không phải để con giấu thi thể...... đầu cũng không được, tự mình kéo ra ngoài chôn." "Còn sống mà." Hoa Vụ lắc người kia, người nọ rên rỉ một tiếng, "Không chết, người xem." "......" Hoa Vụ đi vào trước, Liên Hoài ở phía sau xách theo hai chân người nọ, lật vào bên trong, người nọ ngã bò trên mặt đất, đập đầu chảy máu ngay tại chỗ. "......" Tạ Lan chuyển xe lăn, lùi về giữa phòng. Hắn nhìn người trên mặt đất, không rõ tiểu đồ đệ có ý gì, "Tìm vi sư làm cái gì?" Hoa Vụ lập tức cáo trạng: "Con thấy hắn đi phòng bếp hạ thuốc, muốn gây bất lợi với mọi người, nên tuân thủ nguyên tắc trên giang hồ hào hiệp trượng nghĩa ra tay......" Tạ Lan tiếp lời của cô: "Con liền bắt hắn trở lại?" "Vâng a." Tạ Lan cuộn quyển sách trên tay lại, đập về phía Hoa Vụ. Liên Hoài duỗi tay chắn giúp cô, quyển sách đập ở trên cánh tay hắn. Tạ Lan: "......" Tay Tạ Lan tái nhợt, chỉ chỉ bọn họ, "Con còn nhớ rõ bản thân đang làm cái gì không?" Hoa Vụ không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Sát thủ lòng mang chính nghĩa." Đầu ngón tay Tạ Lan chie chỉ trên hư không, "Nhặt sách lại đây cho ta." Hoa Vụ một chân văng sách ra ra: "Sư phụ, người đến giúp con." ...... ...... Tạ Lan tức giận, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ai bảo hắn chỉ có một tiểu đồ đệ như vậy. Nếu mà hắn có người thứ hai, cũng không đến mức khó xử như vậy. "Sao con không tự mình đi?" "Sư phụ, con là một đại hiệp không có danh tiếng, làm sao người ta có thể nghe chứ?" Không thể trực tiếp dùng vũ lực vượt trạm kiểm soát, Hoa Vụ vẫn rất có nhận thức về thân phận của mình. Tạ Lan tốt xấu gì cũng thành danh nhiều năm, sau lưng còn có Phù Dung Cốc. Hắn nói, có trọng lượng hơn so với đại hiệp đơn độc một mình như cô này. Tạ Lan: "......" Tiểu đồ đệ nhà mình có phải có hiểu lầm gì đối với cái xưng hô đại hiệp này không? Tạ Lan xác thật tương đối có trọng lượng, ít nhất hắn phái người đi mời người của Tri Lai sơn trang, người lại đây chính là quản sự hư hư thực thực là thân tín bên người trang chủ. "Tạ công tử, ngài nói có chuyện quan trọng, không biết là chuyện gì?" Tạ Lan chỉ vào người nằm bò trong phòng "Tiểu đồ đệ của ta nói, thấy người này muốn hạ thuốc vào giếng nước của phòng bếp." Triệu quản sự kinh ngạc: "Hạ thuốc?" Hắn nhìn y phục trên người kẻ kia, giả thành người bọn họ trà trộn vào đúng không? Thuốc kia chẳng phải là...... Hỏng rồi! "Cho nên con bé bắt người lại đây." Tạ Lan tiếp tục nói: "Chưa có thực hiện được." Trái tim của Triệu quản sự lúc lên lúc xuống, nghe được có chút bối rối. Hắn xoay cổ cứng nhắc, nhìn Hoa Vụ, lại nhìn kẻ côn đồ vỡ đầu chảy máu trên mặt đất, phản ứng còn tính là nhanh. Triệu quản sự gọi người tới, "Mau đi mời nhị trang chủ lại đây...... đừng có kinh động những người khác." Có người muốn hạ thuốc ở trường hợp như hôm nay...... vậy là có mưu đồ gì? Rất có thể có quan hệ với Đỗ Lăng! Hôm nay chính là trang chủ chủ trì đại hội, nhị trang chủ tương đối nhàn rỗi, cũng không có lên đài, hắn lại đây sẽ không có người phát hiện không thích hợp. Nhị trang chủ cùng trang chủ lớn lên rất giống nhau, chỉ là nhìn qua dữ hơn một chút. Nhị trang chủ lại đây đơn giản hàn huyên hai câu với Tạ Lan. Nghe Triệu quản sự hội báo xong, nhị trang chủ nhìn qua càng dữ hơn, "Hắn là người của ai?" Trước khi nhị trang chủ tới thì Triệu quản sự đã đánh thức người mang đi thẩm vấn một vòng, "Hắn không nói cái gì cả." Nhị trang chủ tự mình động thủ thẩm vấn, kết quả đối phương cũng cắn chết không nói. Cuối cùng nhị trang chủ cũng không thẩm ra được, trực tiếp phân phó Triệu quản sự: "Đi gọi A Hoa." Cái đệ tử được gọi là A Hoa kia rất nhanh đã tới, cúi đầu hành lễ: "Nhị trang chủ." Nhị trang chủ đã uống trà cùng Tạ Lan, hắn ý bảo người trên mặt đất so với lúc trước càng thảm hại hơn: "Ngươi xem hắn là người của ai?" "Vâng." A hoa tiến lên phân biệt trong chốc lát, còn giúp hắn lau khô máu trên mặt. "Nhị trang chủ, là người của Trục Nguyệt Lâu. Trước đó đi theo bên người Trương lâu chủ." Hoa Vụ: "......" Thì ra ngươi là máy nhận dạng khuôn mặt!! Hoa Vụ nhớ rõ hắn, lúc ở cửa, hắn đứng ở bên cạnh, giống hệt với những đệ tử bình thường khác, không nhìn ra cái gì đặc biệt. Đầu óc này, không đi tham gia não mạnh nhất thì đáng tiếc. "Trục Nguyệt Lâu?" Nhị trang chủ đột nhiên nhìn về phía Liên Hoài. Tri Lai sơn trang có thể dừng chân ở trong chốn võ lâm, vậy nhất định là có bản lĩnh, cho nên hắn biết thân phận của Liên Hoài, cũng chẳng có gì lạ. "Liên công tử mất tích mấy năm nay, vẫn luôn là Trương phu nhân quản lý mọi chuyện, không biết Liên công tử có biết chút cái gì không?" Tầm mắt Liên Hoài tầm mắt buông xuống, thanh âm bình đạm: "Ta nhiều năm rồi chưa có trở về, không biết." Nhị trang chủ gật đầu, cũng không làm khó hắn: "Việc này ta sẽ giải quyết, đa tạ Tạ công tử, cùng hai vị tiểu hữu nhắc nhở. Người này, ta sẽ mang đi." Người này tuy rằng là bọn họ bắt được, nhưng nhị trang chủ cũng không hoàn toàn tin. Đến nỗi cái người Trục Nguyệt Lâu này...... ai biết được là hắn ẩn núp ở Trục Nguyệt Lâu, che giấu tung tích, hay là do người Trục Nguyệt Lâu sai khiến. Cho nên nhị trang chủ không có lập tức đưa ra phán đoán. Chuyện này còn phải điều tra rõ...... "Nhị trang chủ muốn giải quyết như thế nào?" Hoa Vụ gọi nhị trang chủ lại. Bước chân của nhị trang chủ dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Hoa Vụ. Thiếu nữ đứng ở bên người Tạ Lan, cằm nhẹ nhàng nâng lên, không e dè mà nhìn thẳng hắn, cũng không sợ hãi hắn. Lấy địa vị của hắn, đám tiểu bối thế hệ trẻ, ít nhiều gì cũng sẽ sợ hãi, kính sợ hắn, không dám nhìn thẳng hắn. "Tiểu hữu có đề nghị gì?" "Chúng ta tạm thời không thể biết được chuyện này là ai sai khiến, nhưng chúng ta có thể suy đoán một chút, nếu là Đỗ Lăng thì sao? Vậy vì sao không tương kế tựu kế......" Nhị trang chủ như suy nghĩ gì đó. Hắn cũng nghĩ tới, chuyện này có thể là việc do Đỗ Lăng làm hay không. Lần này nhiều người tụ tập ở chỗ này như vậy, bọn họ đã rất cẩn thận, phòng bị Đỗ Lăng phái người tới làm rối chuyện xấu. Nhưng cũng bởi vì nhiều người, bọn họ cũng không biết Đỗ Lăng có thể xếp người vào nằm vùng hay không. "Cho dù không phải Đỗ Lăng, cũng có thể nhìn xem là ai, lá gan lớn như vậy, dám xuống tay với nhiều người như thế, bây giờ bắt được một người, so các ngươi tự mình đi chứng thực thì dễ dàng hơn." "Nhưng lỡ như là Đỗ Lăng, chúng ta liền được lợi. Hắn cho rằng mọi người đều không được, chủ động hiện thân, chúng ta đây có thể đóng cửa đánh chó." "Mà chúng ta chỉ cần đổi thuốc mà hắn muốn là được." "Tri Lai sơn trang hẳn là không thiếu thuốc cùng loại chứ?" Hoa Vụ không nói để cô tới cung cấp, rốt cuộc lỡ như xảy ra vấn đề gì, vậy trách nhiệm không phải ở cô sao? Cho nên để Tri Lai sơn trang tự bỏ thuốc ra, đó là an toàn nhất. Nhị trang chủ nghe xong kế hoạch không tính là hoàn chỉnh của Hoa Vụ, nhưng quá trình tổng thể không có vấn đề gì lớn, ánh mắt có chút kỳ quái mà nhìn về phía Tạ Lan. Đồ đệ của Tạ Lan...... Không phải là một sát thủ sao? Sao trong đầu lại loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy. Tạ Lan ưu nhã đoan trang uống trà, làm lơ ánh mắt của nhị trang chủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]