Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Liên Hoài vẫn không nhúc nhích, để mặc lưỡi kiếm sắc bén đối diện hắn.
Lưỡi kiếm phản chiếu khuôn mặt thanh tuyển của thiếu niên, yên tĩnh lại ngoan ngoãn.
"Ngươi mất cảnh giác như vậy, sẽ chết." Hoa Vụ thu kiếm.
"Ngươi sẽ giết ta sao?"
Hoa Vụ: "Không."
"Vậy sao ta lại chết?"
"Ta không giết ngươi, không có nghĩa là người khác không giết ngươi, vấn đề là phải cảnh giác."
"Ta rất cảnh giác người khác."
Liên Hoài bỏ lại những lời này, đi về phòng mình.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lông mày từ từ nhăn lại.
Hoa Vụ sờ sờ cánh tay, ném kiếm sang một bên, chui vào phòng thuốc.
......
......
Cứ ba ngày Liên Hoài lại phải tắm nước thuốc một lần, thời gian còn lại đều bế quan trong phòng.
Mỗi ngày Hoa Vụ không phơi nắng thì là lăn lộn trong phòng thuốc.
Lâu lâu cũng sẽ xuống núi, mỗi lần trở về đều mang theo một bó hoa màu sắc sặc sỡ, cắm vào bình gốm bên cửa sổ rồi bỏ mặc không để ý nữa.
Lúc đầu Liên Hoài cũng không hiểu được hành vi này của cô.
Nhưng nhiều lần như vậy, đại khái đã mò ra quy luật.
Cuộc sống trên núi Vân Vụ đơn điệu buồn tẻ.
Nhưng bên ngoài lại rất náo nhiệt.
Phùng Trung thả ra không ít tin tức về Đỗ Lăng, hắn hợp tác với Đỗ Lăng nhiều năm như vậy, làm sao có thể không phòng hờ một chút.
Rất nhiều chuyện hắn đều giữ lại chứng cứ.
Mười năm trước, Diệu Thủ thần y của Vạn Từ Đường bị giết, thần đan có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472225/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.