Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Đỗ Điệp Nhi bị nhốt ở địa lao do tiêu cục Trấn Viễn tự đào.
Người đằng trước dẫn đường, Hoa Vụ và Liên Hoài theo ở phía sau.
Liên Hoài quan sát bốn phía, biểu tình rõ ràng có chút ngưng trọng.
"Đừng khẩn trương như vậy, hắn còn dám động thủ, ta liền vì dân trừ hại!" Hoa Vụ làm động tác cắt cổ, lại tự dựng cho mình một ngón tay cái.
Liên Hoài: "......"
Hoa Vụ nhớ tới chuyện vừa rồi, lại khen hắn một câu: "Lần này phối hợp rất tốt, lần sau tiếp tục."
Liên Hoài cụp mi rũ mắt: "...... Ngươi dạy tốt."
Khoé miệng Hoa Vụ hơi hơi run rẩy, cô nhưng là chưa từng dạy cái này.
"Chính là ở đây."
Người dẫn đường dừng lại, chỉ vào một gian địa lao trong đó.
Hoa Vụ nhìn theo đến, Đỗ Điệp Nhi bị trói, chật vật nằm trên mặt đất, nhìn qua còn đang ngất xỉu.
......
......
Phùng Trung thấy Hoa Vụ rất nhanh đã đi ra, chào hỏi với hắn một cái, mang theo người thiếu niên kia, trực tiếp nhảy tường rời đi, khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút.
"Nàng ta đã làm gì ở dưới đó?"
"......"
Hạ nhân biểu tình mê mang lại kỳ quái: "Nàng ta đánh gãy chân Đỗ Điệp Nhi."
"???"
"Không làm gì khác?"
"Không... nói cũng chưa nói nói câu nào." Đỗ Điệp Nhi ngất xỉu bị đánh gãy chân, đau tỉnh lại rồi tiếp tục đau ngất xỉu đi.
Hai người không bất kỳ giao lưu gì, Đỗ Điệp Nhi ngay cả ai đánh gãy chân nàng ta cũng không biết.
Phùng Trung: "......"
Trong lúc nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472223/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.