Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hai ngày sau.
Bầu trời màu xanh đậm trải ra như một bức hoạ, sao trời đan xen, trăng tròn tinh khiết treo lên cao.
Vân Vụ Sơn bị sương mù bao phủ, khi đứng ở chân núi nhìn lên trên, giống như một bóng ma vờn quanh núi, che giấu đi Vân Vụ Sơn chân chính.
Nơi đây cũng bởi vì vậy mà được đặt tên như thế.
Trong bóng đêm, vài bóng người đang nhanh chóng xuyên qua rừng cây, theo đường nhỏ lên núi.
Thân hình bọn họ nhanh chóng, linh hoạt, đường núi khó đi, đối với bọn họ lại như giẫm trên đất bằng.
Đoàn người rất nhanh đã đến giữa sườn núi, thấy vài căn nhà gỗ hẻo lánh trên núi.
Bọn họ quan sát trong chốc lát, một người trong đó kéo khăn che mặt ở cằm lên, nhỏ giọng dặn dò: "Không giữ lại người sống."
"Vâng."
Bọn họ rất ăn ý mà tách ra, chuẩn bị đồng thời phát động tập kích với nhà gỗ có thể có người ở.
Nhưng hai người đi lên núi bằng đường chính kia, vì đặt sự chú ý lên căn nhà gỗ, không hề để ý con đường đá vụn bình thường dưới chân sẽ đưa bọn họ vào chỗ chết.
Cho nên khi một người trong đó bước hụt, còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống.
Đồng bọn muốn kéo hắn lại theo bản năng, lại không biết dẫm trúng cái gì, bên tai có tiếng xé gió rất nhỏ, hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, sau vai đã bị thứ gì bắn trúng.
Hắn trở tay rút thứ đó ra, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472210/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.