Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Liên Hoài vừa tỉnh lại đã nghe thấy người bên ngoài muốn chôn hắn vào vườn thuốc, cho rằng bản thân đã rơi vào tay của dị nhân nào đó.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn bị thương quá nặng, dẫn tới chưa lùi được hai bước, đã ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều có một loại cảm giác bị lệch đi, đau đến hắn cái trán nháy mắt chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Sư phụ, xem ra không thể chôn ở vườn thuốc được."
"Cũng không nhất định." Nam nhân giọng nói trong trẻo, "Có lẽ là hồi quang phản chiếu*."
*một phút minh mẫn cuối cùng trước khi lìa đời.
Liên Hoài: "......"
Nam nhân ngồi trên xe lăn kia không nhúc nhích, chỉ có thiếu nữ nhìn qua không tuổi không lớn lắm kia đi tới chỗ hắn.
"Ngươi cảm thấy thế nào? Có thể tự đứng dậy không?"
Liên Hoài: "......"
"Xem ra là không thể. Ngươi phải kiên cường một chút, bằng không sư phụ ta sẽ bắt bắt ngươi làm phân bón cho vườn thuốc."
Thiếu nữ ôm đầu gối thở dài, sau đó quay đầu gọi về chỗ đằng xa.
"A Đồng!"
A Đồng từ hố đất đi ra, người dính đầy bùn, chạy đến cửa.
"Ôm hắn về trên giường đi." Hoa Vụ chỉ vào Liên Hoài.
A Đồng không rên một tiếng gật đầu, cũng mặc kệ trên tay còn dính bùn, trực tiếp bế Liên Hoài từ trên mặt đất lên, thả lại trên giường.
Chờ A Đồng rời đi, trên người Liên Hoài đã nhiều thêm hai cái dấu tay bùn.
Liên Hoài miễn cưỡng chống thân thể, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472208/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.