🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hoa Vụ lạnh mặt đi vào phòng ngủ chính, khóa trái cửa lại.
"Thái độ kiểu gì thế!" Mẹ Diệp cuối cùng cũng có thể lên tiếng, "Con trai, cô vợ này của con phải dạy dỗ lại đàng hoàng."
Diệp Chí Dương cảm giác chỗ bị đập trúng lúc nãy lại đau hơn.
Vốn dĩ hắn không định để mẹ Diệp và bố Diệp tới.
Ít nhất...... Không phải bây giờ.
Nhưng lúc hắn đi, mẹ Diệp đòi sống đòi chết, một hai phải đi cùng hắn.
Bây giờ hắn chỉ có thể tìm một cái cớ.
Rồi từ từ thuyết phục Hạ Dư sau.
Căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách, phòng cho khách còn tính là tốt, nhưng phòng còn lại hứng ánh sáng không tốt, lúc trang hoàng cũng bị sắp xếp thành phòng chứa đồ.
Diệp Chí Dương cho rằng bản thân còn có thể về phòng ngủ chính, đã sắp xếp cho mẹ Diệp và bố Diệp ở phòng cho khách.
Hắn giúp hai người thu dọn mấy thứ đồ linh tinh kia vào.
"Hai người tự thu dọn tiếp đi, con đi xem Tiểu Dư."
Mẹ Diệp lải nhải, rõ ràng là bất mãn.
Diệp Chí Dương không để ý, đi tới phòng ngủ chính muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa bị khóa.
"Tiểu Dư, em mở cửa đi."
Cửa phòng rất nhanh đã mở ra, Hoa Vụ đập một tờ giấy lên người hắn, "Ký cái này."
"Đây là gì......"
Nội dung trên giấy không nhiều lắm, Diệp Chí Dương liếc mắt một cái đã xem xong.
"Anh nói chứ Tiểu Dư, việc nhà anh làm hết, sao còn phải ký tên nữa."
"Lời nói trước và sau khi kết hôn của anh căn bản là hai việc khác nhau, giấy trắng mực đen càng chắc chắn, anh muốn bố mẹ anh ở lại đây thì ký nhanh đi."
"......"
Diệp Chí Dương đuối lý, tìm bút ký tên mình lên.
Hoa Vụ rút tờ giấy kia ra, Diệp Chí Dương đang muốn vào cùng với cô, của phòng lại 'cạch' một tiếng đóng lại, suýt nữa đụng phải mũi hắn.
"Tiểu Dư? Em cho anh vào đi mà."
"Em đang giận đó, anh tự tìm chỗ ngủ đi."
Diệp Chí Dương: "......"
Phòng cho khách cho bố mẹ rồi, phòng còn lại thậm chí còn không có giường, Diệp Chí Dương chỉ có thể ngủ ngoài phòng khách.
Cuộc hôn nhân này của hắn......
......
......
Hoa Vụ rúc trong phòng viết kế hoạch, cũng mặc kệ ba người bên ngoài kia đang làm gì.
Cơm tối Diệp Chí Dương đưa đến tận cửa cho cô, cô ăn luôn trong phòng.
Nữ chính nên sống những ngày lành áo đến đưa tay cơm đến há mồm như vậy mới phải.
Diệp Chí Dương tự biết đuối lý, cũng không dám nói gì Hoa Vụ, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Mẹ Diệp rất có ý kiến, đáng tiếc Hoa Vụ căn bản không phản ứng bà ta.
Có thể là buổi tối Diệp Chí Dương trường đàm* với mẹ Diệp một phen, ngày hôm sau thái độ của mẹ Diệp rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
*Trường đàm: nói chuyện, thảo luận, bàn bạc một lúc lâu.
"Tiểu Dư dậy rồi."
Hoa Vụ nghi ngờ thái độ của bà ta, nhưng cô rất nể tình, "Mẹ, chào buổi sáng."
Mẹ Diệp: "Chí Dương đi làm từ sáng sớm, mẹ làm bữa sáng, con ăn chút đi."
"Con còn có việc, không ăn đâu." Hoa Vụ đi thẳng ra cửa, "Mẹ với bố ăn đi, buổi trưa con cũng không về ăn cơm đâu."
"Này......"
Hoa Vụ đi rất nhanh, lời của mẹ Diệp cũng không nói hết.
Con trai dặn dò bà, bảo con bé kia hôm nay đưa bọn họ tới bệnh viện khám bệnh......
Buổi sáng Hoa Vụ ngủ, Diệp Chí Dương gõ cửa không nhận được hồi đáp thì gửi tin nhắn cho cô, đương nhiên cô thấy.
Nhưng mà, sao cô phải đưa bọn họ đi?
Bệnh viện nhiều người như vậy, cô cực khổ đi xếp hàng, dẫn bọn họ khám bệnh, có lợi ích gì?
Đừng có mà ngây thơ nữa đi.
......
......
Trời sắp tối Hoa Vụ mới trở về, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Mẹ Diệp cau mày, muốn nói cô, lại nghĩ tới việc con trai dặn hôm nay, cuối cùng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Tiểu Dư về rồi sao."
"Mẹ, mẹ lại đây." Hoa Vụ vẫy tay với bà ta.
Mẹ Diệp nghi hoặc đi qua, Hoa Vụ bày phần lớn đồ đạc cô xách theo ra cho mẹ Diệp xem.
"Mẹ, đây là mỹ phẩm dưỡng da con mua cho mẹ, có thể giảm bớt nếp nhăn, dùng rất tốt......"
Mẹ Diệp: "???"
Hoa Vụ không chỉ mua mỹ phẩm dưỡng da, còn đưa cho bà một tấm thẻ thẩm mỹ.
Còn lại đều là quần áo, mẹ Diệp sờ chất liệu, cảm thấy không rẻ.
Hồi trước thái độ như vậy, bây giờ sao lại lấy lòng mình?
Chẳng lẽ là con trai làm công tác tư tưởng cho nó thành công rồi sao?
Chắc chắn là vậy!
Bà ta là trưởng bối, nó là con dâu, suốt ngày đối nghịch với bà coi sao được!
Hoa Vụ quá nhiệt tình, mẹ Diệp hơi không quen: "Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, không cần mấy thứ này......"
"Mẹ, mẹ đi trong khu chung cưxem thử, mấy dì đó, ai mà không trang điểm kỹ lưỡng? Mấy thứ này cũng không đắt, không cần lo lắng tiền, cầm dùng, hết lại nói với con."
"......"
Hoa Vụ 'nhiệt tình' đưa đồ đạc cho mẹ Diệp, cũng nói cách sử dụng cho bà ta.
Nếu không phải lúc trước có chuyện xảy ra. Mẹ Diệp bỗng cảm thấy quan hệ giữa mẹ chồng con dâu bọn họ rất hòa hợp.
Mẹ Diệp nhìn mấy cái túi Hoa Vụ để lại, lẩm bẩm.
"Này phải bao nhiêu tiền, nó cũng thật dám bỏ ra......"
"Người ta không thiếu tiền, bảo bà dùng thì dùng đi." Bố Diệp đứng cạnh đó nói: "Đây là nó chủ động tìm bà hòa hoãn quan hệ, bà cũng đừng căng mặt nữa."
Mẹ Diệp: "Ông với con trai đều nói tôi, đó là lỗi của một mình tôi sao?"
Bố Diệp tất nhiên là cãi không lại mẹ Diệp, xua xua tay rồi im lặng.
Hoa Vụ tiêu tiền của Diệp Chí Dương, tất nhiên không đau lòng.
Nhưng Diệp Chí Dương lại không bình tĩnh như vậy.
Lúc đang làm việc, tin nhắn trừ tiền liên tục tới.
Hắn trơ mắt nhìn tiền trong thẻ mất hết.
Vừa đến giờ tan tầm, Diệp Chí Dương liền vội vàng về tìm Hoa Vụ: "Sao em lại tiêu hết tiền trong thẻ rồi?"
"Mua đồ cho mẹ đó."
"Cho mẹ...... mẹ?" Mẹ nào? Mẹ hắn hay mẹ cô?
"Sao thế, em không được mua đồ cho mẹ anh sao? Không phải anh nói, em là vãn bối phải nên hiếu thuận sao?"
Hoa Vụ nói có sách mách có chứng, Diệp Chí Dương không tìm nổi một lý do để phản bác.
Diệp Chí Dương nghĩ đến số dư tài khoản chỉ còn hai chữ số của mình, biểu cảm trên mặt suýt không giữ được.
Cô mua cái gì không biết, tiêu hết sạch.
Hoa Vụ kéo khóe môi, cười như không cười: "Sao, em tiêu có tí tiền của anh mà anh đã tiếc rồi?"
"Không phải...... Tiểu Dư, bây giờ có phải chúng ta nên xài tiền tiết kiệm một chút không?"
"Ừ, tiền lương đó của anh đúng là nên tiết kiệm một chút, nếu không cũng không thể dùng tới cuối tháng." Hoa Vụ thở dài: "Lúc trước anh còn nói là nuôi em, tiền lương này của anh sao nuôi nổi em."
Diệp Chí Dương: "......"
Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận bị người ta nói là vô dụng.
Mặc dù hắn đang ăn cơm mềm.*
*Ăn cơm mềm: ăn bám vợ.
"Cũng chỉ có em có thể chấp nhận anh, đổi thành đứa con gái khác, ai sẽ thích anh chứ, muốn nhà không có nhà, muốn xe cũng không có xe."
Lúc trước Diệp Chí Dương cũng bỏ nữ chính như vậy, nói tính tình cô ấy không tốt, tiểu thư đỏng đảnh, không ai hầu được cô.
Bây giờ cô trả lại Diệp Chí Dương y nguyên như vậy.
Diệp Chí Dương: "???"
Hoa Vụ tiếp tục đâm dao: "Không kiếm được tiền cũng không sao, anh chỉ cần làm tốt việc nhà, dỗ em vui vẻ, cũng không thiếu một miệng ăn cho anh."
Diệp Chí Dương: "......"
Hạ Dư này sao lại như vậy?
"À đúng rồi, lúc sáng anh gửi tin nhắn cho em em không nhìn thấy. Ngày mai em phải đi ra tiệm, không có thời gian, hay là anh xin nghỉ đưa bố đi kiểm tra đi. Vất vả rồi."
"Ngày mai anh......"
Hoa Vụ căn bản không nghe hắn nói, đi thẳng về phòng.
Diệp Chí Dương: "......"
Nghi ngờ trong lòng Diệp Chí Dương càng nhiều lên.
Tại sao bắt đầu từ hôm kết hôn, cô ấy lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Chẳng lẽ trước kia ở bên mình dịu dàng hiểu chuyện đều là giả vờ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.