Tác giả: Mặc Linh. Edit by Thời Lam Yên. ==== "A——" Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong tòa nhà hoang. Gạch trên tường lộ cả ra ngoài, máu tươi trào ra, Tiết Thải Tĩnh ngồi trên mặt đất ôm đầu thét chói tai, máu chảy xuôi xuống, rất nhanh đã đến bên chân cô ta. Trong máu mơ hồ có khuôn mặt dữ tợn hiện lên. Tiết Thải Tĩnh trơ mắt nhìn một bàn tay máu vươn ra, bắt lấy mắt cá chân của cô ta, ý đồ kéo cô ta về phía tường bên kia. "Buông tôi ra...... cứu tôi! Cứu mạng!!" Tiết Thải Tĩnh thét chói tai hô to: "Cứu mạng... Cứu tôi!!" "Thải Tĩnh! Thải Tĩnh" Tiết Thải Tĩnh vừa đá vừa kêu, nghe thấy giọng của Chu Nhân Nhân, cô ta lập tức bắt lấy người. "Tiểu Ngu, máu...... rất nhiều máu." "Ở đâu?" Chu Nhân Nhân nhìn theo hướng Tiết Thải Tĩnh chỉ, thấy mỗi tường gạch đỏ, không có máu gì cả. "Chỗ đó, rất nhiều......" Tiết Thải Tĩnh nhìn từ khe hở cánh tay Chu Nhân Nhân sang bên kia, nhưng mà cái gì cũng không thấy. "Tớ nhìn thấy...... sao lại biến mất rồi? Thật sự có, rất nhiều rất nhiều......" Chu Nhân Nhân vội vàng đỡ cô ta dậy, "Không có việc gì, có phải hoàn cảnh nơi này khiến cho cậu khẩn trương, nhìn lầm không?" "Nhìn lầm......" Tiết Thải Tĩnh xác định trên người mình và trên mặt đất đều không có máu, từ từ thả lỏng: "Vị Thịnh tiên sinh kia đâu?" "Ở ngay phía sau......" Chu Nhân Nhân quay đầu lại, phát hiện chỗ cửa cũng không có ai. "Thịnh tiên sinh?" "Thịnh tiên sinh có ở đó không?" Bên ngoài không có ai trả lời. Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh đồng thời cảm giác được một đợt ý lạnh, hai người lập tức đi ra ngoài. Nhưng mà các cô vừa đến cửa, Chu Nhân Nhân liền cảm giác có chất lỏng sền sệt nhỏ xuống trán mình. Cô ta theo bản năng giơ tay lên, giơ lên trước mắt...... "Máu......" Hai người cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà —— Trên trần nhà, mái tóc dài màu đen buông xuống, máu chính là nhỏ xuống từ trên những mái tóc dài kia...... Mái tóc dài trong mắt hai người điên cuồng phát triển, như hồng thủy mà trút xuống. "A——" ...... ...... Trong hành lang. Thịnh Ý nhìn nữ sinh ngăn mình lại, lần này hắn không tiếp tục không để ý nữa, không ý vị rõ hỏi: "Chơi vui không?" "Rất thú vị." Hoa Vụ nghiêng đầu, chậc một tiếng: "Không phải anh giả vờ không nhìn thấy tôi sao?" Thịnh Ý không trả lời mà hỏi ngược lại: "Làm sao cô biết tôi có thể nhìn thấy cô." Hắn tự nhận mình giả vờ rất tốt. Cô ấy không thể phát hiện mình có thể nhìn thấy cô ấy. Hoa Vụ chắp hai tay ra sau lưng, chớp chớp mắt, nhếch môi cười khẽ: "Bí mật." Thịnh Ý, BOSS cuối cùng trong cốt truyện, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy linh thể. Trong cốt truyện, những gì anh ta đã làm...... Dù sao cũng không phải là chuyện hay ho gì. Thịnh Ý làm như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, cũng không có ý muốn đi cứu người, "Cô và Bạch Ngu có quan hệ gì?" "Đó là thân thể của tôi." Khuôn mặt nhỏ của Hoa Vụ nghiêm túc, sau đó lại mím môi cười rộ lên: "Trộm dùng thân thể của tôi, tôi giáo huấn cô ta, không quá đáng chứ nhỉ?" Thịnh Ý liếc mắt nhìn gương mặt giống như đúc với Bạch Ngu, cũng không biết tin hay không tin: "Vì sao không cướp về." "Bị cô ta làm bẩn rồi." Lúc này, Chu Nhân Nhân đều đã ngủ cùng nam chính. Nam chính ngược văn muốn ngược thân lại ngược tâm đó! Cô gái nhỏ nhíu mày, trong giọng nói đều bất mãn. Không biết có phải là ảo giác Thịnh Ý hay không, hắn thế mà lại cảm thấy còn có vài phần ủy khuất. Cảm xúc trên mặt Hoa Vụ chuyển biến rất nhanh, lúc này lại là bộ dáng cười tủm tỉm, "Anh không đi vào cứu bọn họ sao?" Thịnh Ý dùng giọng điệu lạnh nhạt, "Không quen." Hoa Vụ che môi cười: "Lựa chọn của anh là rất chính xác." Thịnh Ý: "Cô tính làm gì họ?" "Giáo huấn một chút." Hoa Vụ dừng lại một lát, hai hàng lông mày đều là tiếc hận, "Dù sao giết cô ta, tôi cũng phải xui xẻo." Tự mình giết mình, không thể. Thịnh Ý liếc mắt nhìn căn phòng có tiếng kêu thảm thiết kia, xoay người rời đi. (Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên) ...... ...... Lúc Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh được cứu ra, hai người đều đầu bù tóc rối, kinh hãi quá độ, sắc mặt trắng bệch, liên tục run rẩy. Mà những người còn lại vẻ mặt kỳ quái, quan sát bốn phía lại không phát hiện ra có chỗ nào không bình thường, "Nơi này có cái gì à? Làm sao lại bị dọa thành thế này?" Bọn họ tiến vào liền nhìn hai người lăn lộn khắp nơi, tràng diện kia thật sự là...... Nhưng căn phòng này trông không khác gì những nơi khác. Mặc dù họ cũng bị dọa một chút, nhưng tất cả đều là những lời mà hướng dẫn viên du lịch cố ý nói cùng với những âm thanh thỉnh thoảng vang lên, khiến cho thần kinh họ căng thẳng. Bọn họ nhiều người, mọi người liên tục nói chuyện, hình như cũng không sao. "Không phải thật sự đụng phải thứ bẩn thỉu chứ?" "Không phải chứ...... thật sự có ma?" "Tôi không tin." "Vậy bọn họ như này là sao? Biểu diễn văn nghệ?" "Tôi thấy bọn họ hình như thật sự bị dọa không nhẹ...... tôi thấy hơi sợ." Hướng dẫn viên bảo mọi người đi xuống trước, hắn nhờ hai vị khách khác hỗ trợ, đưa Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh về chỗ xe buýt. Xe buýt lái trở lại đường chính đợi một chiếc xe nhỏ. Hướng dẫn viên dẫn những người còn lại tiếp tục đến các điểm tham quan phía sau, nhân viên đi cùng Chu Nhân Nhân và Tiết Thái Tĩnh trở về. Nhân vật chính đều đi rồi, Hoa Vụ đối với hành trình phía sau không có hứng thú, hơn nữa cô còn có việc...... Cô liếc mắt nhìn xe buýt một cái, Thịnh Ý ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chỉ lộ ra một bên mặt. Hoa Vụ âm thầm suy nghĩ, Thịnh Ý tham gia chuyến du lịch một đêm này là muốn làm gì...... Đầu tiên loại trừ khả năng anh ta đến giải sầu. Lúc Thịnh Ý và nữ chính gặp nhau, tính cách của hắn cũng không giống như bây giờ lắm, ít nhất không phải bình thản lạnh nhạt như vậy. Hoa Vụ gọi hướng dẫn viên du lịch tới dặn dò một câu, "Cậu chú ý anh ta một chút, tôi cảm thấy anh ta không có ý tốt." Hướng dẫn viên ngay lập tức hạ giọng: "Gián điệp thương mại?" Hoa Vụ theo đó hạ thấp thanh âm, "So với gián điệp thương mại còn đáng sợ hơn." Hướng dẫn viên trừng mắt, "Bà chủ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ giám sát anh ta thật chặt chẽ!" "Đi đi." Hướng dẫn viên nắm tay, cầm theo lá cờ nhỏ chạy trở lại trên xe buýt. Thịnh Ý ngồi trong xe, nhìn Hoa Vụ bay vào trong chiếc xe nhỏ kia, xe buýt chuyển hướng, rất nhanh không nhìn thấy chiếc xe kia. Bạch Ngu...... sinh hồn à? Thịnh Ý lấy điện thoại di động ra, đánh hai chữ Bạch Ngu trong ghi chú, phía sau đánh một dấu chấm hỏi. ...... ...... Bệnh viện. Hoa Vụ dựa vào chỗ đường an toàn ngoài cửa, Kim Bất Thị vội vàng tới đây, "Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, chỉ là bị một chút kinh hãi." Kim Bất Thị nhìn xung quanh một chút, lại đứng bên trong, tránh giám sát: "Bà chủ, cô làm?" Hoa Vụ lý lẽ hùng hồn: "Tự bọn họ bị dọa sợ, liên quan gì đến tôi?" Kim Bất Thành: "Bọn họ bị dọa sợ không liên quan đến cô?" Hắn không tin!! Hướng dẫn viên gọi điện thoại tới nói. Đi cùng hai nữ sinh này, còn có một người đàn ông, không biết đã biến mất từ lúc nào. Chờ bọn họ tìm được người, Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh đã là bộ dáng kia...... Kim Bất Thị cố ý hỏi, lúc ấy Hoa Vụ ở đâu. Hướng dẫn viên nói khi họ đến, Hoa Vụ đứng bên ngoài cửa. Như này còn có thể không phải cô làm chắc? Hoa vụ di chuyển tầm mắt, chuyển đề tài: "Tôi bảo anh sắp xếp người, sắp xếp xong chưa?" "...... xong rồi, đã ở trong phòng bệnh của họ." Kim Bất Thị bắt ma không quá được, nhưng làm chút chuyện lừa gạt, vẫn là sở trường của hắn. Hoa Vụ rất yên tâm gật đầu: "Bất kể khi nào cũng phải báo cáo tiến độ cho tôi." Kim Bất Thị: "......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]