Tác giả: Mặc Linh. Edit by Thời Lam Yên. ==== Vân Cẩm Ngọc vốn tưởng rằng bây giờ mình đã rất mạnh, chỉ là một tâm ma nhỏ nhoi, sao có thể là đối thủ của nàng. Nhưng tâm ma này...... Không thích hợp! Nó quá mạnh. Tu vi của mình cũng đã sắp lên Hoá Thần, ở trước mặt nó, lại là hoàn toàn không đủ nhìn. Trực giác mách bảo Vân Cẩm Ngọc phải rời khỏi nơi này, nàng ta yếu ớt tung một chiêu, lập tức chạy về phía bên kia. Rầm —— Vân Cẩm Ngọc đụng phải lá chắn vô hình, cả người bật ngã trở lại hẻm nhỏ. Tâm ma đuổi theo, nắm lấy tóc nàng, ấn nàng ở trên mặt đất. Mặt Vân Cẩm Ngọc dán vào mặt đất, nàng thấy trong bóng tối hiện ra một thân ảnh màu đỏ, bên cạnh đó còn có một bóng dáng nhỏ nhắn. Khương Hào! Khóe mắt của Vân Cẩm Ngọc như muốn nứt ra, giãy giụa, "Ngươi là tâm ma của ta! Vì sao ngươi lại giúp đỡ nàng ta!" Tâm ma và bản thể vốn dĩ đã không đồng lòng, cái tâm ma muốn chính là thay thế bản thể. Cho nên tâm ma cảm thấy cái bản thể này của nó hơi ngốc...... Sao lại hỏi được vấn đề như vậy. Đương nhiên là ai có thể làm nó mạnh lên, nó sẽ giúp người đó. Hoa Vụ nhìn Vân Cẩm Ngọc bị tâm ma ấn, tiếc thay nàng: "Ngươi nên trốn đi, vì sao còn muốn gây sóng gió chứ." Vân Cẩm Ngọc: "......" "Còn phải phiền ta hai lần, ngươi cũng thật nghịch ngợm, lần sau không cho phép làm vậy nữa." Hoa Vụ giống một người trưởng bối từ ái, nhưng giây tiếp theo cô đã lấy cây búa ra, lạnh lùng phân phó tâm ma, "Giữ nàng." ...... ...... Mai khai nhị độ* Vân Cẩm Ngọc bị Hoa Vụ kéo lê tới trước mặt hai tên ma tu kia, đặt ở giữa bọn họ, "Cho các ngươi." *Mai khai nhị độ (梅开二度): một thành ngữ, ý là cùng một chuyện mà thành công hai lần, hay ở hiện đại, 'mai khai nhị độ' ý nói có cảnh bị lặp trong video. Ma tu: "......" Hai tên ma tu bị Vân Cẩm Ngọc hút đi hơn phân nửa sức mạnh, nhưng còn không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này cũng còn chút sức lực. Bọn họ mờ mịt mà nhìn Hoa Vụ và Minh Trúc, cùng với tâm ma cả người mập ra không ít kia dần dần biến mất trong màn đêm. ...... ...... Sau lần Vân Cẩm Ngọc bị ấn xuống này, ngày hôm sau Hoa Vụ đã nhận được nhắc nhở của tuyển thủ sờ cá Diệt Mông, tất cả công việc đều đã hoàn thành. Hoa Vụ lập tức nộp đơn xin rời đi. Sau khi hoàn thành công việc, Hoa Vụ cảm thấy không khí trong Kim Diệu Cung cũng trong lành hơn không ít, nhìn ai cũng thuận mắt. "Chủ tử......" Sơn Linh bay ở bên cạnh Minh Trúc, chỉ vào Hoa Vụ cười có hơi quỷ dị, "Đầu óc nàng ta có phải lại hỏng rồi không?" Minh Trúc liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi rảnh lắm hả?" Sơn Linh: "......" Quả nhiên chủ tử không còn yêu hắn! Sơn Linh u oán mà bay đi ra ngoài. Minh Trúc đẩy quyển sách đang chờ hắn xem trong tầm tay, nhìn về phía người đang ở ghế dựa bên dưới, "Gần đây nàng rất vui vẻ?" "Cũng được." Công việc kết thúc ai mà không vui chứ? Minh Trúc cảm thấy gần đây nàng không phải vui vẻ bình thường, nhưng hắn cũng không biết nàng vui vẻ vì cái gì, vui vẻ vì ai...... Ánh mắt Minh Trúc hơi tối lại, "Lên đây." Tâm tình Hoa Vụ rất tốt, không so đo với Minh Trúc, đứng dậy đi lên, ngồi luôn vào bên cạnh hắn, "Làm sao?" Minh Trúc nắm cổ tay cô, ma khí từ cổ tay xâm nhập vào. ||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! ||||| Hoa Vụ đã quen với ma khí của Minh Trúc, không có cảm giác gì, tùy ý ma khí của hắn du tẩu ở trong thân thể. Ma khí dạo một vòng trong thân thể Hoa Vụ, Minh Trúc đột nhiên vung tay lên, cửa chính điện chậm rãi khép lại, âm thanh của hắn vang lên, "Không phải nàng thích cái ghế dựa này sao?" "Ờm...... ừ?" Hoa Vụ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại kia, chớp chớp mắt, cảm giác mềm mại trên cánh môi, làm cô còn hơi mờ mịt. Ban ngày ban mặt...... Hoa Vụ ngẫm lại rất nhiều lúc, hắn đều là đột nhiên muốn dính người là dính ngay, căn bản mặc kệ lúc nào, trường hợp nào. Tùy hứng đến cực điểm. Hoa Vụ còn đang hoảng hốt, giọng của Minh Trúc lại vang lên, "Lúc trước nàng nói, ta đi lên Vạn Cốt Sơn, nàng sẽ song tu cùng ta, hiện tại, có phải nàng nên thực hiện lời hứa này hay không." Hoa Vụ sửng sốt, ở chỗ này? Minh Trúc mơ hồ đáp: "Ừm." Mùi hương kỳ dị của Huyết Hồn Hoa mà Hoa Vụ ngửi được càng ngày càng nồng đậm, tim đập liên hồi...... có cần hoang dại vậy không? Hiển nhiên Minh Trúc đã dự mưu rất lâu cho chuyện này, tên đã được lên cung thì không có đường quay đầu. Hồng y từ ghế xương trắng buông xuống, trải đầy trên đất, tóc đen quấn quýt trên ghế dài không phân biệt được là của ai, sinh ra vô tận kiều diễm ái muội. Dục vọng chiếm hữu của Minh Trúc đối với cô, còn mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoa Vụ. Thiếu niên như lửa, thiêu cô đến thần hồn run rẩy. ...... ...... Hôm sau. Hoa Vụ tỉnh lại từ trong phòng của mình, Minh Trúc đã dựa ở bên cạnh, mặt mày rũ xuống, trong tay cầm dao khắc và một khối huyết ngọc. Hoa Vụ nhìn nhìn hắn, duỗi tay tới ôm hắn. Thiếu niên nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để cô ôm lấy mình, âm thanh nhẹ nhàng mà mềm mại, "Tỉnh, cảm giác thân thể như thế nào?" "Vẫn tốt." Hoa Vụ chôn ở trong lòng ngực hắn, trong đầu tất cả đều là bộ dáng điên cuồng lại mị hoặc của thiếu niên hôm qua. Bây giờ cô nhớ tới, cả người đều nhũn ra...... Quả thực giống yêu tinh! Hoa Vụ dừng một lát, phát hiện sức mạnh trong thân thể mình tựa hồ càng tinh thuần, giống như là trong một đêm tăng lên một cấp. Nhưng cô rất chắc chắn, mình không thăng cấp. Đây là chỗ lợi hại của việc nữ chính song tu với phản diện sao?! Gấp đôi BUFF! Nếu mà có cái nhãi con...... Hoa Vụ không dám nghĩ, có lẽ ông trời sẽ phải khóc. "Nàng đang suy nghĩ cái gì?" Minh Trúc một hồi lâu không nghe thấy Hoa Vụ nói chuyện, rũ mắt đã thấy nàng đang cười, cười còn rất...... kỳ quái. Hoa Vụ sờ bụng hắn, "Ngươi nói chúng ta có thể có hài tử không." "......" Lúc nàng hỏi cái này, sờ bụng ta là có ý gì? Minh Trúc để tay cô dịch sang, "Sẽ không." "Vì sao?" "Ma Di tộc sẽ không có hậu nhân nữa." Minh Trúc nói một câu không rõ hàm ý, "Nếu nàng muốn hài tử, ta sẽ đi bắt cho nàng một đứa." "......" Vậy thì không cần. Tất nhiên Hoa Vụ cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không phải thật muốn cho ông trời một tiểu thiên tài song BUFF. Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Ngươi khắc cái gì đấy?" Minh Trúc đã khắc xong một nét cuối cùng, hắn buông dao khắc xuống, đưa khối huyết ngọc kia cho cô: "Cho nàng." "Làm gì đó?" "Để nàng vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi ta." "!!!" Nữ hài nhi trong lồng ngực hơi trợn to mắt, Minh Trúc cười khẽ: "Chọc nàng thôi, cũng chỉ là một khối huyết ngọc, đưa cho nàng chơi." Hoa Vụ không phát hiện huyết ngọc này có cái gì đặc biệt, thậm chí cũng không cảm giác được ở trên huyết ngọc có sức mạnh của trận pháp gì. Cô dựa vào trong ngực thiếu niên, ngắm nghía khối huyết ngọc kia. Minh Trúc dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng, hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, trong phản ứng hời hợt của thiếu nữ, làm cho giờ khắc này trở nên lưu luyến triền miên. Nàng là kinh hỉ mà ta bước qua đêm dài cực khổ, gặp được trên con đường chết chóc. ...... ...... Sau khi Hoa Vụ rời đi, Diệt Mông mới nói cho nàng, khối huyết ngọc kia có máu của Minh Trúc, bản thân hắn chính là máu và ma khí biến thành, lại phân ra một nửa sức mạnh phong ấn ở bên trong, là hy vọng có một ngày, khi cô gặp nguy hiểm, sẽ bảo vệ cô. "Aizz, đều do ta quá đẹp." 【Cô không cảm động sao?】 Diệt Mông tò mò. Không cần nảy sinh tình cảm với đối tác làm việc, đây là khoá học bắt buộc của công ty, phải kiểm tra. Mỗi lần kiểm tra đều max điểm — Hoa Vụ không để ý tới Diệt Mông, trực tiếp trở về nghỉ ngơi dưỡng sức cho công việc tiếp theo. ____ —— Ngắm hoa trong sương —— Vị diện thứ năm kết thúc. Vị diện sau《Không phải người cũng phải làm thêm》 Tiểu khả ái có vé tháng đừng quên bỏ nha ~ ==== Lại qua một vị diện, lại tung hoa ~~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]