Tác giả: Mặc Linh. Edit by Thời Lam Yên. ==== Hoa Vụ dựa theo tin tức Minh Trúc cung cấp, châm ngòi khiến cả Ma giới đánh nhau. Nhiệm vụ của cô chính là tu luyện, sau đó chờ cơ hội nhặt ma quân. Nếu Sơn Linh mà nghe thấy, chắc là phải mắng to cô không biết xấu hổ, đó là nhặt sao? Đó là bắt! Đầu tiên cô châm ngòi cho người ta đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó lại chạy tới bắt người. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủn, đã có tới bốn vị ma quân rơi vào tay cô. Trong thời gian này đương nhiên có người phát hiện hiện tượng loạn lạc ở Ma giới không bình thường. Nhưng trong tay Hoa Vụ ngoại trừ Độ Sinh, lại có thêm mấy ma quân, người khác mà không đánh, cô sẽ để cho bọn họ đi khiêu khích. Người ta đã khiêu khích đến tận cửa, có thể không đánh sao? Ma tộc hiếu chiến từ trong xương cốt, để cho bọn họ đánh nhau, dễ hơn nhiều so với Nhân tộc. Ma giới có mười một vị ma quân, một vị ma quân còn đang bế quan, căn bản không quan tâm những chuyện này. Hai vị ma quân tránh khỏi hỗn loạn, không tham gia. Tám vị còn lại, trong đó Bạch Hồng và Triền Tâm đang thân thiết nóng bỏng. Sáu người còn lại, Hoa Vụ một mình chiếm bốn người, Hoa Vụ cảm thấy đã đến lúc ngả bài rồi. Cô dẫn đội ngũ tới, trước tiên đi tìm hai ma quân tránh khỏi hỗn loạn, không tham dự để nói chuyện phiếm. Hai vị ma quân này rất không hiểu, bọn họ đã không tham dự rồi, sao còn tìm tới cửa? Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Minh Trúc, biểu tình mặc dù không hoảng sợ như các ma quân khác, nhưng cũng hơi sợ hãi. Chuyện năm đó họ không tham gia. Nhưng quá trình thì bọn họ đều rõ ràng. Hắn vậy mà vẫn còn sống...... Minh Trúc không tham gia đàm phán, hắn ngồi ở một bên, chống cằm nhìn thiếu nữ ngồi ở thủ tọa*, ánh mắt lưu luyến ôn nhu không nói nên lời. *thủ tọa: chỗ của người chủ trì. Nhưng trong mắt hai vị ma quân khác, lại là quỷ dị không nói nên lời, luôn cảm thấy trong ánh mắt kia cất giấu âm u và điên cuồng. Hoa Vụ không để ý ánh mắt Minh Trúc, nghiêm túc làm việc: "So với biến thành như bọn họ, ta cảm thấy quy thuận càng tốt hơn, hai vị ma quân, các vị cảm thấy thế nào?" Một ma quân trong đó nhìn lên người mấy ma quân cách đó không xa. Hai người bọn họ, chống lại bốn người...... còn có Minh Trúc nhìn không ra sâu cạn, phần thắng quả thật không lớn. Hai ma quân liếc nhau, một vị ma quân hỏi: "Ngươi...... muốn chúng ta làm gì?" Hoa Vụ trầm ngâm một lát, nói: "Ma giới bị chia tách đã vạn năm, ta cảm thấy đã đến lúc thống nhất. Hy vọng hai vị ma quân vì Ma giới được thống nhất mà góp một phần lực!" Hai ma quân: "......" "Nếu các ngươi không đồng ý." Hoa Vụ dừng lại một chút, nhìn về phía bốn vị ma quân khác, mặt mày đột nhiên nhiễm ý cười, tựa hồ rất chờ mong: "Vậy đành phải đi làm bạn với bọn họ. Thống nhất giống nhau cũng khá tốt." "!!!" Ai muốn thống nhất giống nhau!! Uy hiếp!! Uy hiếp trần trụi!! ...... ...... Dưới sự uy hiếp của việc làm bạn với các ma quân khác, hai ma quân bị ép phải đồng ý, cống hiến vì một Ma giới được thống nhất. Lúc đưa Hoa Vụ đi ra ngoài, một vị trong đó nhìn Minh Trúc đi xa, lá gan lớn hơn một chút, "Vị cô nương này...... ngươi và ma quân Minh Trúc có quan hệ gì?" Trên người Hoa Vụ có ma khí của Minh Trúc. Nhưng nàng lại là người làm chủ...... Từ khi Minh Trúc xuất hiện đến bây giờ rời đi, cũng không nói được mấy câu. Hoa Vụ bỏ tay xuống, "Hỏi chuyện này làm gì?" Ma Quân nói, "...... Thì...... Chỉ hỏi thôi." Hoa Vụ: "Các ngươi rất sợ hắn?" Ma Quân: "......" Có thể không sợ sao? Hoa Vụ nhìn Minh Trúc cách khá xa, bắt đầu hóng chuyện: "Các ngươi nói cho ta biết, vì sao lúc trước hắn bị phong ấn." "Ngươi...... không biết ư?" Hoa Vụ mỉm cười, ta biết thì còn hỏi ngươi à. Ma Quân bị Hoa Vụ nhìn chằm chằm, cơ mặt run rẩy, một hồi lâu mới nói: "Ma, ma quân Minh Trúc, năm đó...... tu luyện cấm thuật." "Cấm thuật?" Ma Quân liếc mấy ma quân đã mất đi linh hồn kia, "Cô nương cho rằng ma quân thật sự có thể dễ dàng bị chế thành con rối như vậy sao?" Đó là cấm thuật! Năm đó Minh Trúc không biết lấy đâu ra một phần sót lại trong quyển sách cổ nào đấy, bên trong đều là cấm thuật. Ma Quân chuyển đề tài, "Cấm thuật không phải mấu chốt......" "Mấu chốt là gì?" Ma Quân hạ thấp giọng, "Là huyết mạch của hắn. Hắn xuất thân từ Ma Di Sơn nhất tộc, là huyết mạch cuối cùng của Ma Di tộc." "Có gì đặc biệt?" "Bắt đầu từ ma thần......" Sức mạnh của ma thần thuộc về bản thân, người khác không cách nào cướp lấy, sự cường đại của ma thần, vĩnh viễn thuộc về bản thân hắn. Nhưng huyết mạch Ma Di tộc không giống vậy...... Tộc của hắn, sức mạnh có thể bị cướp đoạt, xương máu của bọn họ, đều ẩn chứa sức mạnh cường đại, có thể...... giúp Ma tộc tu luyện. Ma tộc tu cấm thuật, rất nhanh sẽ bị trời phạt, biến mình thành người không người, quỷ không ra quỷ. Nhưng tộc của họ sẽ không. "Các ngươi có nghĩ tới, cấm thuật kia, có lẽ là do bọn họ sáng tạo hay không?" "Hả......" "Bằng không vì sao bọn họ tu thì được, người khác lại không được? Cái gọi là trời phạt, càng giống như phản phệ hơn chứ?" "......" Hình như cũng hơi có lý. "Ngươi nói tiếp." (Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên) Trước khi Minh Trúc xuất hiện, bọn họ đều cho rằng Ma Di tộc đã không còn hậu nhân. Lần đầu tiên nghe thấy tên của hắn, là lúc hắn khiêu chiến một vị ma quân, thành công thay thế người đó. Mới đầu không ai phát hiện hắn là hậu nhân của Ma Di tộc. Sau đó là ai phát hiện, bọn họ cũng không biết, nhưng tin tức này rất nhanh đã truyền ra giữa các ma quân. Huyết mạch Ma Di tộc, đối với các Ma tộc khác mà nói, là dị loại. Bọn họ lo lắng cấm thuật của hắn...... Lo lắng Ma giới này, về sau sẽ trở thành vật trong tay của hắn. "Hơn nữa...... bọn họ muốn dùng huyết mạch Ma Di tộc để tránh lôi kiếp." Ma tộc tu luyện, bất kể là đứng đắn, hay là không đứng đắn, giai đoạn đầu đều dễ dàng hơn Nhân tộc. Như thể là ông trời chiếu cố bọn họ. Nhưng đến lúc Đại Thừa kỳ thăng cấp lên Độ Kiếp kỳ, sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Rất nhiều ma tu đều không chống lại được, chết trên con đường này. Mà huyết mạch Ma Di tộc, tựa hồ trời sinh đã thích hợp để chịu lôi kiếp, sẽ gia tăng tỷ lệ thành công lên rất nhiều. "Đây mới là nguyên nhân chính bọn họ vây công Minh Trúc." Ma quân nói: "Trước kia tộc nhân Ma Di tộc vẫn còn rất nhiều, nhưng mọi người lấy lý do bọn họ tu cấm thuật, chèn ép bọn họ. Kỳ thật rất nhiều đều là lén bị bắt đi......" Sau khi sự việc xảy ra, bọn họ lo lắng mọi chuyện bại lộ, cũng lo lắng Minh Trúc chết mà không dứt, phòng ngừa vạn nhất, trực tiếp dùng thành Bắc Âm làm trận, phong ấn ma tu toàn thành ở trong đó. Ai biết...... Hắn không chết thật. Hoa Vụ nghe xong, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, ngược lại tò mò: "Tại sao các ngươi không tham gia?" "......" Lúc ấy bọn họ vừa mới tiếp nhận vị trí ma quân, thực lực trong đám ma quân không tính là cao, cũng không có dã tâm quá lớn. Trong Ma tộc, cũng không phải tất cả đều hiếu chiến. Chỉ là lúc trước đối với chuyện này, bọn họ đều lựa chọn lo cho thân mình, giữ im lặng. "Khương Hào." Minh Trúc đứng ở chỗ xa, nghiêng người, từ xa gọi cô một tiếng. "Giục cái gì." "Nhanh lên!" "......" Hoa Vụ chậm rãi thở ra một hơi, đi qua, ôm lấy cánh tay hắn, hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, "Chờ bắt được những tên còn lại, đem bọn họ đều biến thành con rối mới được." Giọng của thiếu nữ có chút ngọt ngào, trên mặt là nụ cười ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta sởn tóc gáy. Biến thái đến cực điểm...... "Họ nói gì với ngươi thế?" "Không có gì." Minh Trúc nhìn lướt qua hai ma quân phía sau, lẳng lặng cười một cái, để mặc Hoa Vụ kéo cánh tay hắn, rời khỏi nơi này. Sau khi mượn sức hai vị ma quân trung lập này, bước tiếp theo càng thuận lợi hơn. Toàn bộ Ma giới, sẽ không còn ai là đối thủ của bọn họ nữa. Ma giới, rất nhanh sẽ nghênh đón thống nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]