Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Lớp trưởng, Lăng Mặc đâu?"
Hứa Nghi Hạ đi từ trong phòng tra, nghe thấy bạn học hỏi, tùy tiện chỉ bên kia: "Bên kia...... ơ, vừa rồi còn ở đó."
Không chỉ không thấy Lăng Mặc mà ngay cả Nhạc Mạn Nhi cũng không ở đó.
Hứa Nghi Hạ lại chỉ chỗ Hoa Vụ bên kia, cỏ rải rác đầy đất, người lại không thấy đâu...... con dao cũng biến mất!
"Kỳ quái, vừa rồi còn ở đây."
Hứa Nghi Hạ nhìn khắp nơi, cũng chưa nhìn thấy người.
Chạy đi đâu chứ!
"Cố Kinh! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Hứa Nghi Hạ bị một tiếng quát giận dữ này của chủ nhiệm lớp làm giật mình, cô nhìn về phía cửa.
Chủ nhiệm lớp đang chạy về phía bên này, túm lấy một nam sinh.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Nam sinh cười hì hì nói: "Thầy, em đi ngang qua......"
"Đi ngang qua?" Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt: "Để em ở nhà suy nghĩ cho kỹ, em lại chạy tới nơi này, lại gây chuyện có phải không? Đi vào đây cho tôi!"
Nam sinh muốn rời đi, há mồm nói: "Thầy, em còn phải về nhà suy nghĩ lại......"
"Đi vào với tôi." Chủ nhiệm lớp lườm hắn.
"......"
Đầu ngón tay nam sinh quấn quấn mái tóc của cậu, không tình nguyện đi theo chủ nhiệm lớp vào viện dưỡng lão.
......
......
"Có người không a......"
"Cứu mạng!"
"Có người không!!"
Nhạc Mạn Nhi ở dưới một cái hố to kêu đến rách cả họng cũng không nhìn thấy một người nào.
Cái hố đất này rất cao, lấy sức lực của cô ta, căn bản không có cách nào trèo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472090/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.