Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Địa lao bẩn thỉu, tiểu hài tử áo vải thô ngồi xổm trước mặt phụ nhân đầu bù tóc rối, cố gắng đem cháo loãng như nước đút vào bên miệng phụ nhân.
"Nương, người ăn chút cháo."
"Nương không đói." Âm thanh của phụ nhân suy yếu, "Ngô Nhi tự mình ăn."
Đứa trẻ lắc đầu: "Ngô nhi cũng không đói. "
"Vậy chúng ta giữ lại được không?"
"Được."
Đứa trẻ giấu một số bát gốm vỡ sau đống rơm khô.
Bé cuộn mình bên cạnh phụ nhân, "Nương, khi nào phụ thân tới cứu chúng ta?"
"Nhanh, nhanh thôi......" Phụ nhân ôm bé vào lòng, thì thầm: "Phụ thân sẽ sớm đến cứu chúng ta."
Phụ nhân nhẹ nhàng ngân nga bài hát.
Nhưng mà ngoài cửa lao nhanh chóng truyền đến một tiếng quát lớn: "Hát cái gì mà hát, câm miệng lại cho lão tử!"
Đứa trẻ sợ đến nỗi cả người run rẩy, rụt vào lòng người phụ nữ.
Người phụ nữ vỗ lưng hắn: "Đừng sợ, mẫu thân ở đây..."
......
......
Mẫu tộc của Tông Ngô ở tiền triều là danh môn vọng tộc có tiếng.
Người cầu thú mẫu thân hắn, không nói xếp hàng ra ngoài thành thì cũng nối liền không dứt.
Nhưng ánh mắt mẫu thân hắn cao, ai cũng chướng mắt.
Cho đến khi...
Phụ thân của hắn xuất hiện.
Trước đó gia tộc của phụ thân hắn cũng rất giàu có, về sau mới sa sút.
Vất vả lắm mới đạt được thành tích tốt trong kỳ thi khoa cử, lại không có tác dụng gì.
Tiền triều khi đó đã sớm thối nát không chịu nổi.
Ông ta có thể đạt được một thứ hạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472077/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.