Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lúc Giang Dịch tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, toàn bộ khoang xe tràn ngập một cỗ oi bức.
Hắn mở mắt liền đối mặt với ánh mắt dò xét mang theo chút tò mò thiếu nữ.
"!!!"
Giang Dịch ngồi dậy.
Đầu vẫn còn có chút choáng váng, lúc xe xóc nảy, thiếu chút nữa hắn lại ngã trở về.
Hai tay bị còng, vất vả lắm mới ổn định được thân thể. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng nói hơi khàn khàn, "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Một đêm và một buổi sáng." Hoa Vụ nói, "Một ngụm rượu thôi mà anh đã ngủ lâu như vậy, nếu là một bình..."
"......"
Không thể uống rượu là lỗi của hắn sao?
Có ai dùng rượu để uống thuốc chứ?
Là chê hắn chết quá chậm sao?
Hắn chưa chết thật sự là mạng lớn...
Đầu Giang Dịch vẫn còn đau, "Sao tôi lại ở, cô..."
"À, anh nhất định phải bám lấy tôi, bọn Mạch ca cũng không tách ra được, tôi cũng không còn cách nào, đành phải phải cho anh mượn ôm một chút. Anh yên tâm, tôi sẽ không lắm chuyện như anh, sẽ không ghét bỏ anh."
Giang Dịch cảm thấy Hoa Vụ đang bịa đặt lung tung.
Nhưng hắn không có bằng chứng...
Lão Tam lái xe cùng Mạch ca ở ghế lái phụ giống như không nghe thấy, một người chuyên chú lái xe, một người chuyên chú đùa nghịch vũ khí trong tay.
Giang Dịch kéo giãn khoảng cách với cô, ngồi sang bên kia.
Theo sau là đoàn xe của Tiêu Tích, đường nông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.