So với việc để Yên Vu bị tra tấn về thể xác, chủ nhân Hồng Mông cung đưa ra một điều kiện có giá trị hơn nhiều.
Nói tóm lại chính là bảo cô không nên đem tên tàn phế ỷ thế hϊếp người này để vào mắt.
Hoa Vụ gọi Yên Vu lại đây.
Yên Vu dường như không muốn cúi đầu trước đối thủ một mất một còn của mình.
"Tiên tôn, cái này không nên trách ta. Yên Vu tiên tử là muốn mang theo một thân thương tích này, có lẽ là vì phát triển trí nhớ, cũng rất tốt."
Hoa Vụ nói xong lời cuối cùng, ngữ khí biến thành tán thưởng, còn giơ tay vỗ tay.
Lời này rơi vào tai Yên Vu, không khác gì châm chọc.
Nàng ta xanh mặt, gắt gao trừng mắt nhìn Hoa Vụ, hận không thể đem cô thiên đao vạn quả.
Sùng Vân gọi nàng ta một tiếng: "Yên Vu."
"..."
Yên Vu trong lòng nghẹn khuất, lại không dám vi phạm lời nói của Sùng Vân, chỉ có thể chậm rãi đi về phía Hoa Vụ.
Trên mặt Hoa Vụ vẫn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, nhìn Yên Vu đứng trước mặt mình.
Thiếu nữ khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Yên Vu tiên tử, kính xin ngươi cúi thấp một chút, bằng không ta không tiện giúp ngươi trị liệu, lưu lại di chứng gì, vậy ta cũng không có biện pháp."
Lời uy hϊếp gần như này khiến Yên Vu tiên tử lại sinh ra vài phần cổ quái.
Chuyện gì đã xảy ra với cô...
Đi hạ giới một chuyến, sao lại biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/3450823/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.