Doanh trại.
Tần Sùng Vân gϊếŧ địch trở về doanh trại, quét một vòng không thấy người, bắt lấy một người hỏi: "Thấy Tạ công tử không?"
Bình thường hắn gϊếŧ xong yêu vật, liền tự mình về doanh trại.
Hôm nay Tần Sùng Vân không nhìn thấy bất cứ ai trên chiến trường, nghĩ rằng hắn đã trở lại.
Nhưng trong quân doanh vẫn không thấy người.
"Tạ... Tạ công tử còn chưa trở về." Những người lính bị bắt đã bối rối.
"Không trở về?" Tần Sùng Vân nhíu mày.
Tần Sùng Vân đang muốn gọi người đi tìm, liền thấy Tạ Chiết Liễu từ ngoài quân doanh trở về.
Thanh niên thân đầy máu, nhưng không giống với những tướng lĩnh binh lính chật vật bốn phía kia, dáng người hắn cao ngất, vết máu trên người phảng phất là công huân của hắn.
"Tạ công tử, ngươi đi đâu vậy?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vọng Sinh lộ ra nụ cười, thanh âm trong sáng chậm rãi nói ra: "Tần tướng quân, ta là tới nói lời tạm biệt với ngươi."
"Ừ?" Tần Sùng Vân cho rằng mình nghe xong: "Tạ công tử nói cái gì?"
"Ta phải rời đi." Vọng Sinh lặp lại một lần nữa, hắn có chút tiếc hận nói: "Không thể giúp ngươi gϊếŧ yêu... Mặc dù ta thích làm việc này, nhưng ta đã hứa với người khác."
Hứa với người khác...
Tạ Chiết Liễu đi ra ngoài một chuyến gặp ai?
Trong đầu Tần Sùng Vân nhanh chóng hiện lên mấy khả năng: "Có người hướng Tạ công tử ra điều kiện khác?"
"Coi như là thế đi." Vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/3450821/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.