Edit: Tiểu Hy Hy.
Cố Thịnh Nhân trong lòng tự nói, Lý Thịnh Tập thật sự là bị hai người kia bắt trói đi.
Cô cũng không tiện giải thích chuyện này, chỉ hàm hồ nói: "Bất luận là chuyện gì, đều có lúc ngoài ý muốn."
Cũng may Lãnh Băng Băng cũng không định tỏ vẻ gì với lời này, hắn vươn tay ném cho Cố Thịnh Nhân một thứ gì đó, Cố Thịnh Nhân tiếp được, nhìn, là một bao chân giò hút khói được đóng gói kỹ.
Cô kinh ngạc, Lãnh Băng Băng nói: "Nhìn bộ dáng ăn bánh quy khô kia của cô, hẳn là đại tiểu thư chưa chịu khổ bao giờ."
Trọng giọng điệu của hắn mang theo một chút châm chọc, Cố Thịnh Nhân lại không tức giận.
Nàng xé mở gói thịt, quả nhiên, thứ này ngon hơn nhiều so với bánh quy khô: "Cảm ơn."
Lãnh Băng Băng nhìn cô dù ăn rất nhanh, nhưng vẫn duy trì hình tượng đẹp đẽ, hiển nhiên đây là giáo dưỡng trời sinh, đã khắc sâu vào trong xương cốt.
"Tôi chẳng qua chỉ muốn nhìn xem thứ cô gọi là 'tiên đoán', nếu sự thật đúng như lời cô nói, thì bao chân giò hun khói này không đáng là gì." Nếu không phải...
Lời chưa hoàn chỉnh của Lãnh Băng Băng Cô Thịnh Nhân đương nhiên nghe ra được, có điều, chuyện này cũng đâu ngoài ý muốn, không phải sao? Bốn ngày sau, cũng vừa vặn là thời gian hai người về được căn cứ Đế Đô.
Ngày hôm đó sau khi Cố Thịnh Nhân đã ngủ say, Lãnh Băng Băng nhẹ nhàng nhấn chiếc khuyên tai nhỏ trên vành tai phải.
"Băng Băng?" Một giọng nói trầm thấp vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/4610955/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.