Dường như Ninh Chiêu còn hơi không hiểu lời của cô ta, ngơ ngẩn nhìn cô ta.
Dương Tuệ Dĩnh sợ cô không rõ, cố tình nói: “Nghĩa là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, biến mất không thấy.”
Nhìn sắc mặt của cô gái lập tức trở nên trắng bệch, một cảm giác vui vẻ vặn vẹo bốc lên trong lòng cô ta, sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ bị phát hiện, cô ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Tâm tình hôm nay của Đường Chung Dịch rất tốt, hắn cố ý chạy đến một cửa hàng bánh kem trứ danh của thành phố để làm một cái bánh kem hình con thỏ. Nghĩ đến ánh mắt sáng lấp lánh của Ninh Chiêu khi nhìn thấy bánh kem, anh lấp tức cảm thấy cả người đều thoải mái cả lên.
Về đến nhà, còn chưa bắt đầu bữa tối, hẳn là lúc này Ninh Chiêu đang ở trong phòng.
Anh mở cửa phòng Ninh Chiêu ra: “Chiêu Chiêu, anh mang về một thứ tốt cho em…”
Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt đáng sợ tới mức khiến đồng tử của anh co rụt lại, bánh kem “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Căn phòng từ trước đến nay sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giờ phút này giống như vừa trải qua một vụ cướp vậy, các loại đồ vật bị đập rơi tan tác. Nhưng ánh mắt Đường Chung Dịch hoàn toàn không chú ý tới này đó.
Cô gái của anh, bây giờ đang để chân trần đứng trong phòng, mà trước mặt cô, là một mặt gương to đã bị đập nát, bàn chân như bạch ngọc của cô, đạp lên những mảnh gương nhỏ đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/4610911/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.