Nếu đã cứu cháu trai, Đường Chung Dịch đuổi thẳng ân nhân cứu mạng của Tiểu Khiêm đi sẽ thành ra không phải.
Đường Chung Khánh sai quản gia đưa Dương Tuệ Dĩnh đến phòng của Tiểu Khiêm, bản thân thì rời đi sau khi nhận một cú điện thoại.
Đường Chung Dịch đi tới trước mặt Dương Tuệ Dĩnh: “Cô cứu Tiểu Khiêm, chuyện lúc trước tôi sẽ không so đo với cô nữa, cô nhớ kỹ, không được lại gần Chiêu Chiêu.”
Anh đưa Ninh Chiêu rời đi, Dương Tuệ Dĩnh đứng một mình ở đó tức giận bất bình.
Miệng Dương Tuệ Dĩnh rất ngọt, lại từng cứu Đường Khiêm, đương nhiên lấy được hảo cảm từ Đường Khiêm rất dễ dàng.
Cô ta phát hiện mình tới nhà họ Đường mỗi ngày, những lúc gặp được chủ nhân nhà họ Đường và Ninh Chiêu lại rất ít.
Thật ra rất bình thường, mỗi ngày cha Đường và hai anh em nhà họ Đường đều phải đến công ty, mẹ Đường cũng có sự nghiệp của chính mình ở bên ngoài, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không cố tình phí thời gian trên người một gia sư dạy thêm.
Ninh Chiêu thì ngoại trừ thời gian đánh đàn lúc sáng và thời gian tản bộ vào buổi chiều, cơ bản sẽ không ra ngoài nếu không ai đưa đi.
Có một ngày cô ta thật sự nhịn không được trộm hỏi Đường Khiêm: “Tiểu Khiêm, nhà em có một cô gái thích mặc đồ trắng, lớn lên rất xinh đẹp, không thích nói chuyện, là tiểu thư nhà họ Đường em sao?”
Đường Khiêm chớp chớp mắt: “Cô đang nói tới dì Chiêu Chiêu sao?” Thật ra nó thích gọi là chị Chiêu Chiêu hơn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/4610905/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.