Cô ta là Lạc Mộc Tiêu Tiêu? Cô ta lại là Lạc Mộc Tiêu Tiêu?
Sao cô ta có thể là Lạc Mộc Tiêu Tiêu!
Nhưng bây giờ dù Tiểu Lâu Yên Vũ có đố kị tới mức nào thì cũng không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.
Mạc Đình Viễn và Cố Thịnh Nhân ngồi cùng, anh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Trước đây chân em làm sao?” Anh không quên được lần đầu gặp Cố Thịnh Nhân, khi đó cô phải ngồi trên xe lăn.
Cố Thịnh Nhân khẽ cười: “Lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ, có một thời gian không thể đi lại được.”
Mạc Đình Viễn nghiêng đầu nhìn vào mắt của người con gái này, ánh đèn dịu dàng chiếu rọi và làn da không tì vết của cô, càng khiến cho cô nhìn trắng như ngọc.
Tiếp xúc với Lạc Mộc Tiêu Tiêu, phát hiện ra cô không hề lạnh lùng như trong game.
“Mạc Đình Viễn.” Đột nhiên anh nói: “Là tên của anh.”
Cố Thịnh Nhân chớp mắt: “Thẩm Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu trong Lạc Mộc Tiêu Tiêu.”
Ngay lúc đó, có một giọng nói vang lên: “Cô thực sự là Lạc Mộc Tiêu Tiêu?”
Cố Thịnh Nhân nghe thấy tiếng, nhìn người con gái cười: Tiểu Lâu Yên Vũ.”
Tiểu Lâu Yên Vũ thấy giọng điệu của Cố Thịnh Nhân vô cùng chế diễu, trong lòng cô ta rất oán hận, miệng cười nói: “Không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, sao không nghe cô nói bao giờ, khiến mọi người cử tưởng giống như người trong trò chơi.”
Cố Thịnh Nhân khẽ cười: “Dù sao thì tôi không giống cô, thích nói chuyện bằng thực lực.”
Lời nói này của cô có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/4610890/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.