“A Trinh!” Nhìn thấy Cố Thịnh Nhân lại gần, các vị tiểu thư đang nói chuyện phiếm đều hướng về phía nàng phất tay.
Cố Thịnh Nhân đánh ngựa sang, quả nhiên tất cả mọi người cùng Cố ThịnhNhân giống nhau, đều là một sắc thuần hồ phục, cách đó không xa, một sốcon ngựa cường tráng oai hùng đang cúi đầu an tĩnh ăn cỏ.
“Đã lâu không thấy ngươi ra cửa.” Nói chuyện chính là Lễ Quận Vương phủ ĐanDương Huyền, là một trong những bạn thân đối với Tưởng Lệnh Trinh cực kỳ tốt, cũng là một trong số ít người biết được hôn ước của Tưởng LệnhTrinh cùng Thái tử.
“Ta lần trước bị ngã một lần, mẫu thân khôngcho phép ta ra cửa.” Cố Thịnh Nhân cười đáp, nụ cười cô sáng lạn rất cóhảo cảm, ở trong nguyên tác, sau khi Tưởng Lệnh Trinh gặp nạn, nàng làngười duy nhất vẫn luôn đối với Tưởng Lệnh Trinh không rời không bỏ, một lòng muốn cứu nàng thoát ra nhà giam.
Đan Dương Huyền nhìn thấyTưởng Lệnh Trinh tươi cười sáng ngời, không thấy một tia u ám, nghe được Tưởng Vân Sam được nạp làm Trắc phi sau khi vẫn luôn nhắc tới tâm mớithả xuống.
“Đi! Phụ vương ta mấy ngày trước tìm cho ta một conngựa tốt ở Tây Vực, hôm nay cho các ngươi nhìn thấy một phen!” Đan Dương Huyền cười nói.
Mỗi người cưỡi ngựa chạy về nơi xa, ngựa của Đan Dương Huyền quả nhiên là chạy nhanh ngàn dặm, thực mau liền vượt lênnhững người khác rất xa, duy nhất có thể chạy cùng với nàng cũng chỉ cóCố Thịnh Nhân.
“Ha ha, A Trinh chúng ta mặc kệ các nàng, ta lặnglẽ mang ngươi đi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/4610707/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.