Lương Duệ rút chân về, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, khóe môi giật giật: "Cô giáo... cô thật sự quá ghê tởm."
Cậu đứng lên rồi đi ra ngoài.
Lâm Tô Ngọc kêu cậu quay lại, xé một tờ giấy xin nghỉ phép, ký tên rồi đưa cho cậu: "Muốn xin nghỉ bệnh bao lâu thì tự em điền vào, nếu không khi quay trở lại trường, em gặp tôi lại thấy buồn nôn."
Lương Duệ cố ý lấy hai ngón tay để kẹp tờ giấy nghỉ phép, tựa như đụng phải mấy thứ bẩn thỉu.
Lâm Tô Ngọc không để ý chuyện đó, cô lấy tạp chí lại rồi ngồi lên ghế.
Lớp học ồn ào thường là nhờ có Lương Duệ "bảo kê" nên bọn học sinh mới coi giáo viên không ra gì.
Cậu không tới trường mấy ngày thì cô có thể an tâm dạy dỗ mấy cục nợ này rồi.
Không thể mời ba mẹ Lương Duệ tới trường, vậy những phụ huynh còn lại thì không thể họp mặt sao?
Lâm Tô Ngọc lục lọi danh sách học sinh để tìm số điện thoại của phụ huynh, gọi điện để mời họ tới trường trao đổi một chuyến.
Tan ca thì trời gần tối, Lâm Tô Ngọc đã ném bay quyển tạp chí kia trên đường về nhà.
Bỏ túi xách vào phòng, cô lấy di động rồi ra ngoài mua cơm.
Xuyên qua hai thế giới nhưng Lâm Tô Ngọc không nhớ rõ bất cứ điều gì cả.
Nhưng cô vẫn còn nhớ khoảng thời gian sinh hoạt trước kia như thế nào.
So với thế giới hiện tại thì giống nhau như đúc.
Lâm Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/3142621/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.