Hắn muốn cô trả lời như thế nào?
Lâm Tô Ngọc ngơ ngẩn, nhanh chóng suy tư vài giây rồi nói: "Thực ra tôi vốn là người thường, nhưng vô tình gặp được một pháp sư, cô ta cho tôi ăn một viên ngọc, nên có lúc tôi sẽ có ma thuật, có lúc lại không."
Thường xuyên nói dối Lancelot nên hiện tại Lâm Tô Ngọc có thể biến giả thành thật dễ như trở bàn tay.
Lancelot nhướng mày, khóe miệng cong lên: "Ý của cô là ở đây có viên ngọc ma thuật?"
Lâm Tô Ngọc rũ mắt, trên tay Lancelot không biết khi nào đã xuất hiện con dao phát ra chùm tia laser, mũi dao chĩa thẳng vào người cô.
"Viên ngọc ma thuật đó...Thật đúng là vật hiếm có." Lancelot vung tay lên, cửa sắt phòng giam mở ra. Hắn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, "Đi theo tôi."
Lâm Tô Ngọc chần chừ rồi đuổi theo bước chân của hắn.
Hắn mang cô vào một căn phòng tối tăm bịt kín, Lâm Tô Ngọc vừa mới đặt chân vào thì cửa phòng đã khóa lại.
Một âm thanh vang lên trong phòng, ánh nến sáng lên, cả gian phòng được bao trùm bởi ánh sáng màu cam.
Lâm Tô Ngọc nhìn lên vách tường thì thấy đủ loại dụng cụ tra tấn, cô sững sờ, cơ thể bất giác lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cửa phòng, không còn đường lui nào nữa.
Lancelot đi giường sắt màu đen, hắn vung tay lên, một chiếc khăn trải giường màu trắng xuất hiện. "Cởi quần áo ra, rồi nằm lên đây."
Ánh nến trong mắt Lancelotlóe lên, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/3142592/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.