Phòng sách của Lancelot rộng lớn một cách kỳ lạ, những giá sách khổng lồ mà Lâm Tô Ngọc xem không hiểu đều được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, giống như một khu rừng rậm đã được quy hoạch.
"Ở bên trong ......"
Lâm Tô Ngọc nghe theo hệ thống nói, cô chậm rãi đi vào bên trong.
Giá sách khổng lồ che khuất ánh sáng, tầm nhìn của cô bị hạn chế nên bước đi cũng chậm rãi.
Đi được hai bước, cô chợt dừng lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao có thể dễ dàng đi vào phòng sách của Lancelot như vậy?"
"Là do tôi... Giải... Ma... Trận..."
m thanh của hệ thống đầy mơ hồ, nhưng Lâm Tô Ngọc vẫn hiểu được ý nó: Nó đã phá giải ma trận của căn phòng này.
Lâm Tô Ngọc yên tâm hơn, tiếp tục đi vào trong. Căn phòng này lớn như một tòa lâu đài, cô giống như đang đi trên con đường chân trời, đi mãi mà vẫn chưa đến đích.
Cuối cùng, trước mắt cô cũng thông thoáng, một chiếc bàn màu đỏ được chạm khắc hoa văn tinh xảo hiện ra.
Cô đi tới gần chiếc bàn, ánh sáng trong ngăn kéo càng lúc càng rõ ràng.
Cô mở ngăn kéo ra, quả cầu thủy tinh ở ngay đó phát ra ánh sáng chói mắt, không thấy hình người ở bên trong.
Lâm Tô Ngọc nắm bắt thời gian, đập vỡ quả cầu thủy tinh.
Xoảng... Khoảnh khắc quả cầu vỡ trên mặt đất, cô khẽ thở phào, giống như tiếng thở phào mệt mỏi và hạnh phúc của một vận động viên chạy đường dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/3142588/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.