Nếu bây giờ Anna mà tiến vào rồi nhìn thấy...
Lâm Tô Ngọc miễn cưỡng mở miệng, Lancelot theo đó dùng sức, gậy thịt của hắn chui vào miệng cô.
Đồ vật của hắn quá lớn khiến miệng cô căng ra đến phát đau.
Mũi Lâm Tô Ngọc chua xót, nước mắt giàn giụa, tay cầm ƈôи ŧɦịŧ của hắn, nhanh chóng nuốt vào.
Cô không có một chút kỹ năng nào mà chỉ đơn giản là ngậm vào nhả ra, đồ vật to lớn đó ấn đầu lưỡi cô xông thẳng vào trong cổ họng, nước miếng cô cũng vì thế mà chảy ra.
Khoang miệng ẩm ướt của cô bao lấy hắn, Lancelot kìm lại ý định ấn đầu cô một cách mạnh mẽ, hắn chỉ dịu dàng vuốt ve tóc cô.
Cuối cùng, một dòng sữa trắng đục hơi tanh phun vào miệng cô, Lâm Tô Ngọc lập tức ngã ngửa, quỳ rạp trên mặt đất ho sặc sụa.
Lancelot đến bên cô, ôm cô vào lòng, hắn lấy khăn tay lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại bên khóe miệng cô, giọng nói lưu luyến giống như đối với người yêu: "Vất vả cho em rồi."
Hắn ôm cô ngồi vào ghế, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó mặc quần, mặc áo rồi ra mở cửa.
Trong phòng ngập tràn mùi vị đặc biệt, Lâm Tô Ngọc lo lắng nhìn xuống đất, tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà cô nhổ ra không biết đã được Lancelot dùng pháp thuật rửa sạch từ khi nào, trái tim vừa lơ lửng lập tức trở lại.
"Anna, ai dạy cô đạp cửa?" Lancelot ngăn lại ánh mắt nhìn về phía Lâm Tô Ngọc của Anna, thái độ lạnh lùng như nói chuyện với một người xa lạ, "Tự mình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017065/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.