Ông trời thật không công bằng, đã cho hắn một khuôn mặt xinh đẹp, lại còn ban thêm một giọng nói hoàn mỹ.
"Tôi không còn nơi nào để đi."
Giọng điệu của thiếu niên rất bình thản, nhưng không biết tại sao, Lâm Tô Ngọc lại cảm thấy có chút bất lực.
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát, "Được rồi, cậu cứ vào trước đi. Cậu xem trước cửa nhà tôi có ai không, chờ không có ai tôi sẽ mở cửa cho cậu."
Thiếu niên đáp lại, từ từ đi về phía hành lang trước cửa.
Trước khi đội quân pháp sư đến, đồ ăn trong nhà vẫn đủ cho hai người bọn họ.
Quan trọng nhất là, khi Lâm Tô Ngọc đứng từ cửa sổ nhìn về phía hắn, cảm thấy hắn không chỉ gầy, vóc dáng còn không cao, khiến người khác cảm thấy vô cùng yếu ớt, còn không khỏe mạnh bằng nguyên chủ.
Vì vậy Lâm Tô Ngọc không sợ hắn sẽ gây ra chuyện gì cho cô.
Lâm Tô Ngọc nhìn ra cửa và chờ đợi, chuẩn bị ấn tắt chuông hành lang, mở cửa ra.
Cô nhìn qua mắt mèo, phát hiện Lâm Tuyết rời đi rồi mới yên tâm.
Khi chuông cửa vang lên, cô lập tức ấn tắt, một tay cầm chổi, một tay chuẩn bị mở cửa.
Tuy cô cảm thấy thiếu niên này không phải là người xấu, nhưng cô vẫn chuẩn bị tinh thần đề phòng thiếu niên mưu đồ gây rối, ra tay trước một bước vẫn hơn.
Khi thiếu niên đi vào, Lâm Tô Ngọc lại liếc nhìn mắt mèo một lần nữa mới mở cửa cho hắn.
Lúc hắn vào, Lâm Tô Ngọc phát hiện, hắn không thấp, thậm chí còn cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017050/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.